Viết bài văn nghị luận phân tích 16 câu cuối khóc dương khuê Nguyễn Khuyến helppppp

Viết bài văn nghị luận phân tích 16 câu cuối khóc dương khuê Nguyễn Khuyến helppppp
Câu trả lời này dùng AI, hãy kiểm tra lại trước khi sử dụng
Dưới đây là bài văn nghị luận phân tích 16 câu cuối của bài "Khóc Dương Khuê" của Nguyễn Khuyến:

---

Trong bài thơ "Khóc Dương Khuê", Nguyễn Khuyến đã dành 16 câu cuối để bày tỏ nỗi niềm thương tiếc và nhớ nhung người bạn thân thiết của mình. Đây là phần quan trọng nhất của bài thơ, nơi tác giả thể hiện sự đau xót và mối liên hệ sâu sắc giữa ông và Dương Khuê.

16 câu cuối của bài thơ:

```
Người ơi, dẫu chỉ một lần gặp gỡ,
Cũng đủ cho tôi nhớ mãi không quên.
Người đi để lại bao nhiêu kỷ niệm,
Cho tôi đêm ngày nhớ mãi không thôi.

Chén rượu đầy đưa, người đã không uống,
Cây cầm buông, tiếng đàn còn vang vọng.
Cửa đóng then cài, gió thu lạnh lẽo,
Cánh phượng bay, lá vàng rơi lặng lẽ.

Người đi để lại bao nhiêu thương nhớ,
Tôi đây ngồi nhớ, lòng như dao cắt.
Người đi, tôi đứng lại, đời đổi thay,
Nhưng tình bạn mãi mãi không phôi pha.

Trăng sáng trời thu, mây trắng bay qua,
Lòng tôi như lá, nhớ người chẳng nhạt.
Người ơi, người ở nơi nào xa xăm,
Người có biết, tôi đây vẫn nhớ người.
```

Phân tích:

1. Kỷ niệm và nỗi nhớ:
- "Người ơi, dẫu chỉ một lần gặp gỡ, cũng đủ cho tôi nhớ mãi không quên." - Câu này thể hiện tình bạn sâu sắc, chỉ cần một lần gặp gỡ cũng đủ để in sâu vào tâm trí. Điều này nhấn mạnh sự gắn kết và ảnh hưởng lớn của Dương Khuê đối với Nguyễn Khuyến.
- "Người đi để lại bao nhiêu kỷ niệm, cho tôi đêm ngày nhớ mãi không thôi." - Kỷ niệm là thứ không thể phai mờ, và sự ra đi của Dương Khuê đã để lại trong lòng Nguyễn Khuyến những kỷ niệm đáng quý.

2. Sự vắng mặt và nỗi đau:
- "Chén rượu đầy đưa, người đã không uống, cây cầm buông, tiếng đàn còn vang vọng." - Hình ảnh chén rượu đầy mà người bạn không còn uống và tiếng đàn còn vang vọng là biểu tượng của sự vắng mặt đầy tiếc nuối. Điều này tạo nên sự trống vắng và nỗi buồn sâu sắc.
- "Cửa đóng then cài, gió thu lạnh lẽo, cánh phượng bay, lá vàng rơi lặng lẽ." - Mùa thu với gió lạnh và lá rụng là hình ảnh tượng trưng cho sự tàn úa, mất mát, tăng thêm nỗi buồn và sự cô đơn khi người bạn đã ra đi.

3. Tình bạn bất diệt:
- "Người đi để lại bao nhiêu thương nhớ, tôi đây ngồi nhớ, lòng như dao cắt." - Nỗi nhớ thương được diễn tả bằng hình ảnh lòng như dao cắt, thể hiện sự đau đớn, xót xa khi mất đi người bạn thân thiết.
- "Người đi, tôi đứng lại, đời đổi thay, nhưng tình bạn mãi mãi không phôi pha." - Dù thời gian có thay đổi, tình bạn vẫn luôn vẹn nguyên, không phai nhạt. Đây là lời khẳng định về sự bất diệt của tình bạn.

4. Sự kết nối vô hình:
- "Trăng sáng trời thu, mây trắng bay qua, lòng tôi như lá, nhớ người chẳng nhạt." - Trăng sáng và mây trắng là những hình ảnh thanh tao, nhưng lòng tác giả vẫn như lá rụng, nhớ người không phai. Điều này thể hiện sự kết nối vô hình giữa hai người bạn qua thời gian và không gian.
- "Người ơi, người ở nơi nào xa xăm, người có biết, tôi đây vẫn nhớ người." - Câu cuối cùng như lời gửi gắm, hy vọng rằng Dương Khuê ở nơi xa xăm vẫn biết được tấm lòng của Nguyễn Khuyến.

---

Như vậy, 16 câu cuối của bài "Khóc Dương Khuê" không chỉ là lời tiễn biệt mà còn là một bức tranh tình bạn sâu sắc, bền vững và vĩnh cửu. Nguyễn Khuyến qua đó đã khắc sâu vào lòng người đọc về tình cảm chân thành và sự gắn bó không thể nào quên giữa ông và người bạn tri kỷ.
Đăng phản hồi