Muốn thành người tử tế phải biết xấu hổ. Đó là lời Giáo sư Ngô Bảo Châu, khi kể về một câu chuyện lúc ông học cấp hai. Thầy giáo phát hiện áo mưa của mình xếp trên bàn đã bị cuộn thành quả bóng dưới chân bạn Huy. Khi

Muốn thành người tử tế phải biết xấu hổ. Đó là lời Giáo sư Ngô Bảo Châu, khi kể về một câu chuyện lúc ông học cấp hai. Thầy giáo phát hiện áo mưa của mình xếp trên bàn đã bị cuộn thành quả bóng dưới chân bạn Huy. Khi thầy truy hỏi, chỉ có bạn Huy nhận lỗi. Ông thầy thốt lên: “Tôi rất buồn, vì nhiều người khác không dám nhận lỗi”. Khi đó, Ngô Bảo Châu rất xấu hổ vì làm sai mà không dám nhận. Về sau, ông và vợ mình đều rút ra bài học: muốn thành người tử tế, phải biết xấu hổ. Tại sao con người cần biết xấu hổ khi làm điều sai, việc xấu, hay nói cách khác, khi phạm lỗi? Câu hỏi này rất quan trọng, vì cách xử sự của một người đối với sự xấu hổ sẽ biểu hiện nhân cách người đó… Trong quá trình đấu tranh giữa thiện - ác, xấu - tốt trong một con người, sự xấu hổ khi làm điều sai quấy có vai trò đặc biệt. Con người không là thần thánh, nên ai cũng từng lầm lỗi, lớn nhỏ, nặng nhẹ. Sự xấu hổ là cái mà xã hội văn minh gọi là “lương tâm cắn rứt”. Nếu người ta để cho sự xấu hổ chai lỳ đi thì sẽ dần cảm thấy bình thường khi làm điều xấu, ác, và sự tử tế trong người ấy sẽ dần dần biến mất. Muốn con người trở nên tử tế, hãy dạy cho người đó biết xấu hổ khi làm điều xấu, điều ác. Nhờ biết xấu hổ, người ta sẽ ngần ngại khi phạm lỗi. Nhưng ngay đối với những người đang làm điều sai quấy, cho dù chưa thể chấm dứt ngay hành vi sai trái, sự xấu hổ, cái lương tâm cắn rứt ấy sẽ là lực cản để người ta không dấn sâu hơn vào tội lỗi, và giúp người ta trở lại làm người tử tế vào một lúc nào đó, khi có một cơ hội nào đó. 1>xác định vấn đề nghị luoaanj của văn bản trên. 2>Chỉ ra và nêu tác dụng của yếu tố tự sự có trong đoạn trích. 3>Cách tác giả liên kết giữa sự xấu hổ và khái niệm"lương tâm cắn rứt" có tác dụng như thế nào về việc giải thích vấn đề. giúp mình với ajaaaaaaaaaaaaaaaaaa>>>
Câu trả lời này dùng AI, hãy kiểm tra lại trước khi sử dụng
1. Vấn đề nghị luận của văn bản trên là sự cần thiết phải biết xấu hổ khi làm điều sai, điều xấu và mối liên hệ giữa sự xấu hổ với việc hình thành nhân cách, cũng như thái độ của con người đối với việc nhận lỗi. Tác giả nhấn mạnh rằng việc biết xấu hổ là điều kiện tiên quyết để trở thành người tử tế và có nhân cách tốt đẹp.

2. Yếu tố tự sự có trong đoạn trích là câu chuyện của Giáo sư Ngô Bảo Châu liên quan đến việc thầy giáo phát hiện áo mưa của mình bị cuộn dưới chân bạn Huy. Tác dụng của yếu tố này là tạo ra một tình huống cụ thể, sinh động và gần gũi, giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận được sự xấu hổ của nhân vật. Câu chuyện này làm nổi bật cảm xúc và bài học mà nhân vật đã học được về sự nhận trách nhiệm và xấu hổ, từ đó củng cố cho lập luận của tác giả về việc biết xấu hổ là cần thiết.

3. Tác giả liên kết giữa sự xấu hổ và khái niệm "lương tâm cắn rứt" để giải thích rằng sự xấu hổ chính là sản phẩm của lương tâm, là cách mà con người nhận biết được lỗi lầm của mình. Việc cảm thấy xấu hổ giúp con người không chỉ nhận diện được hành động sai trái mà còn khuyến khích họ quay trở lại và làm điều đúng. Mối liên hệ này làm tăng giá trị của sự xấu hổ trong việc giáo dục nhân cách, vì nó không chỉ đơn thuần là cảm xúc mà còn là động lực để con người cải thiện bản thân, không dấn sâu vào tội lỗi và hướng tới việc trở thành người tử tế hơn.
Đăng phản hồi