Đọc văn bản sau:
Ngày xưa có một nước nhỏ, quốc vương là một vị quân chủ hiền từ, anh minh, ngài cực kì coi trọng sự bình thản và ôn hòa xuất phát từ trong tâm, đồng thời truyền dạy cho thần dân của mình tinh thần an yên đó. Một lần quốc vương tổ chức một cuộc thi vẽ tranh, đề thi là “Lạc quan”, người chiến thắng sẽ được thưởng một nghìn lạng vàng.
Các họa sĩ trên khắp vương quốc nhanh chóng dâng tranh của mình lên, có bức vẽ trẻ nhỏ đang chơi đùa trên cát, cầu vồng vắt ngang trời cao, có bức vẽ một dòng sông êm đềm, bức khác là cánh hoa hồng vương mấy giọt sương đêm.
Quốc vương đích thân xem qua mỗi tác phẩm, cuối cùng chỉ chọn ra hai bức.
Tác phẩm thứ nhất vẽ một hồ nước trong veo, núi cao xung quanh và trời in bóng lên mặt hồ, trên bầu trời điểm vài đám mây trắng. Nếu nhìn thật kĩ còn có thể thấy phía bên trái hồ là một ngôi nhà nhỏ, có một cánh cửa sổ mở ra, khói bếp chập chờn bay lên từ ống khói, diễn tả có người đang chuẩn bị bữa tối.
Bức tranh thứ hai cũng vẽ mấy ngọn núi, hình dáng núi u ám hiểm trở, bầu trời tối đen như mực, những tia sét rạch ngang bầu trời, đồng thời mưa rất lớn. Có điều nếu bạn nhìn kĩ thì thấy trên vách núi hiểm trở có một khe nứt nhỏ, bên trong có một cái tổ chim, cho dù xung quanh mưa to gió lớn, con én nhỏ vẫn nằm giữ tổ.
Quốc vương trao giải nhất cho tác giả của bức tranh thứ hai, ngài giải thích rằng: Lạc quan không nhất định là phải đến nơi hoàn toàn không có tạp âm, hoàn toàn không có vấn đề cản trở, cực nhọc mới có được; cho dù rơi vào tình thế nguy hiểm mà vẫn có thể duy trì sự trong trẻo trong tâm hồn, giữ được lòng tin không thất bại, đó mới là ý nghĩa đích thực của sự lạc quan!
(Theo Đá cuội hay kim cương, Dale Carnegie, NXB Thanh niên, 2018, tr. 222 - 223)
*Giúp mik với ạ