Đề số 7: Viết đoạn văn phân tích đoạn trích sau:[...] Vậy là Lụm trở thành con cháu nhà này cũng đã được hơn ba tháng. Ông vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Lúc trở về từ nơi tránh lũ ông thất thần nhìn nhà cửa tan hoang.

Đề số 7: Viết đoạn văn phân tích đoạn trích sau:

[...] Vậy là Lụm trở thành con cháu nhà này cũng đã được hơn ba tháng. Ông vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Lúc trở về từ nơi tránh lũ ông thất thần nhìn nhà cửa tan hoang. Lúc đang bới trong đống đổ nát tìm nồi niêu, xoong chảo ông giật mình nhìn thấy trên bụi tre bị bão quật nằm rạp xuống bám đầy bùn đất sau cơn lũ có hình hài một con người. Nói đúng hơn đó là một đứa trẻ, quần áo nhuốm màu bùn, tay cố ôm lấy thân cây. Xứ này đâu lạ gì cảnh sau mỗi trận bão lũ lại thấy đồ đạc nhà mình trôi đi, đồ đạc nhà người ta trôi đến. Khi thì xoong nồi, khi thì cây cối, gà, vịt, khi thì quần áo, búp bê, cặp sách. Nói chung đủ cả, lẫn lộn trong bùn đất chẳng còn dùng được. Nhưng chưa bao giờ ông nghĩ thứ trôi đến sau cơn lũ lại là một thắng bé sáu tuổi, người ngợm đặc như một khối bùn.

Sau lũ, nguồn nước cũng ô nhiễm nặng. Những gáo nước đục ngầu không thể gột rửa hết bùn đất trên cơ thể đứa bé tội nghiệp. Ngay cả sau này cũng vậy, dù ông Vại và vợ chồng đứa con trai có yêu thương ra sao cũng không thể nào xóa đi ký ức đau buồn trong nó. Ông từng dắt thằng nhỏ ngược dòng cơn lũ tìm về nhà. Nhưng về đến nơi chỉ thấy cảnh tượng tan hoang. Người ta nói người thân thằng nhỏ đã trôi theo cơn lũ, không về. Kể từ đó thằng nhỏ trở thành con cháu trong nhà. Người làng nói chắc ông trời thương vợ chồng chị Thảo lấy nhau chục năm vẫn chưa có con nên cơn lũ đã đưa thằng nhỏ dừng lại nơi này. Từ khi có nó nhà cửa tự nhiên cứ ấm dần lên. Dù sau lũ, dựng tạm cái lều, ba con người co cụm lại bên mâm cơm đạm bạc và giấc ngủ tứ bề gió thổi. Chồng Thảo đi xuất khẩu lao động đã được gần hai năm. Ở xa, quặn lòng thương quê nhà mưa lũ. Nên Vĩnh nói số tiền anh tiết kiệm được sẽ gửi về xây một căn nhà tử tế, nền cao, móng chắc để những mùa bão sau bớt đi phần thấp thỏm, âu lo. "Hơn nữa, không thể để cho thằng nhỏ sống tạm bợ thể được. Sẽ chỉ càng khiến nó nghĩ về mất mát”. Thế là một ngôi nhà nhỏ được xây lên. Thỉnh thoảng ông Vại ới thằng nhỏ xách hộ cái xô, giữ giùm cái thang, trông giùm mấy mẻ cá đang phơi ngoài sân sợ con mèo ăn mất. Sợ nó ngồi không hay nghĩ ngợi vẩn vơ, lúc giải lao ông thường đạp xe đèo nó đi chơi làng trên xóm dưới. Mấy đứa nhỏ hàng xóm chạy sang kéo thẳng Lụm chạy mất tiêu sau rặng cúc tần. Trời tối nhá nhem thằng Lụm trở về với bộ dạng lấm lem, miệng cười hở hàm răng sún chưa thay hết. Thảo vờ mắng nó vài câu chứ bụng dạ thì mùng vui quá chừng. Ít ra cũng thấy Lụm bắt đầu cười trở lại. Nửa đêm cũng ít dần những cơn ác mộng khiến thằng nhỏ bật dậy mếu máo gọi "mẹ ơi". Nó cũng thôi bám chặt vào cột nhà mỗi khi thấy ngoài trời nổi gió.

[..] Cảnh tát cá đồng mới đông vui làm sao. Bà con ai cũng ghé chọn vài con cá to mua về để ăn Tết. Cả đồng ăn cỏ, nước sạch chảy lưu thông nên thơm thịt ai cũng thích. Lụm bận bịu với chiếc giỏ đựng đầy tôm tép của mình. Cô Thảo nói Lụm bán được bao nhiêu tiền đều được giữ lại để đi chợ Tết. Thằng nhỏ sướng rơn lội cả ngày dưới đồng, bùn bết từ đỉnh đầu xuống chân, chỉ hàm răng trắng thỉnh thoảng thích chí cười khanh khách. Tối về cô Thảo đun sẵn nồi nước lá, lôi Lụm ra kì cọ. Tay Thảo dừng lại bên chiếc bớt đỏ trên vai thằng nhỏ, khẽ cười bảo:

- Con nhìn xem, hoa đào ngoài vườn chưa kịp nở mà hoa đào trên vai con đã nở hoa rồi.

- Hồi trước mẹ con hay nói ai có chiếc bớt đỏ như hoa sau này nhất định sẽ hạnh phúc. Có thật vậy không cô?

- Đúng thế. Cô cũng tin sau này Lụm nhất định sẽ trở thành một chàng trai tươi vui, hạnh phúc. Bởi con mang cả mùa xuân đang nở thắm trên vai.

Lụm nhắm mắt, ngửa cổ cảm nhận sự ấm áp của từng gáo nước lá dội xuống người mình và những cánh hoa đào chầm chậm nở trên vai...

(Trích Hoa đào nở trên vai, Vũ Thị Huyền Trang)

Câu trả lời này dùng AI, hãy kiểm tra lại trước khi sử dụng
Đoạn trích từ tác phẩm "Hoa đào nở trên vai" của Vũ Thị Huyền Trang đã khắc họa sâu sắc nỗi đau và hy vọng của con người sau cơn lũ. Tác giả không chỉ tập trung vào hình ảnh của nhân vật Lụm mà còn phản ánh nỗi buồn mất mát mà cơn bão lũ để lại cho rất nhiều gia đình.

Mở đầu đoạn trích, hình ảnh Lụm - một cậu bé nhỏ tuổi, xuất hiện trong cảnh hoang tàn sau cơn lũ. Hình ảnh một đứa trẻ trôi dạt đến từ thiên nhiên, với quần áo nhuốm bùn đất, tượng trưng cho sự sống còn trong những hoàn cảnh tàn khốc. Điều này thể hiện rằng sau những mất mát lớn lao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cảm giác thất thần của ông Vại khi tìm kiếm đồ đạc giữa đống hoang tàn không chỉ là nỗi buồn cá nhân mà còn là nỗi đau chung của cộng đồng, bởi lũ lụt đã cướp đi nhiều thứ quý giá.

Tiếp theo, đoạn trích thể hiện quá trình hòa nhập và yêu thương giữa ông Vại, cô Thảo và Lụm. Số phận của cậu bé nhỏ nhoi trôi dạt vào gia đình này không chỉ là sự thay thế một đứa con mà còn là một phần trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc và an ủi cho những tổn thương mà cảnh lũ lụt đã gây ra. Ký ức đau buồn vẫn luôn hiện hữu nhưng sự có mặt của Lụm đã mang lại sự ấm áp cho ngôi nhà, đặc biệt trong bối cảnh khó khăn và thiếu thốn.

Sự chăm sóc của cô Thảo cho Lụm, nhất là hình ảnh cô bảo rằng chiếc bớt đỏ của Lụm như hoa đào nở, thể hiện niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn. Điều này cho thấy, mặc dù quá khứ đau thương chắc chắn để lại dấu ấn, nhưng tình yêu thương và sự quan tâm có thể giúp con người vượt qua nỗi đau. Nhân vật Lụm, dù mang trong mình kỷ niệm buồn, lại được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương, và điều này nuôi dưỡng hy vọng cho một cuộc sống tươi đẹp hơn.

Cuối cùng, không khí vui tươi trong cảnh tát cá được mô tả ở phần sau của đoạn trích thể hiện sự khởi đầu mới, niềm vui giản dị của cuộc sống thường nhật. Từ những điều giản dị ấy, Lụm có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc, nhắc nhở chúng ta rằng dù có đau thương nào đi nữa, cuộc sống vẫn tiếp diễn và con người có thể tìm thấy niềm vui trong những điều bình dị nhất.

Tóm lại, đoạn trích không chỉ phản ánh nỗi đau và mất mát mà còn thể hiện sức mạnh của tình yêu thương trong việc hàn gắn vết thương tâm hồn. Hành trình của Lụm từ một đứa trẻ bị tổn thương đến một cậu bé vui vẻ, hạnh phúc chính là biểu tượng cho sự tái sinh và hy vọng giữa những khó khăn của cuộc sống.
Đăng phản hồi