Mẹ cười xoà, nước mắt ứa trên mi: - “Đi đánh Mỹ, khi nào tau có giữ! Súng đạn đó, ba lô còn treo đó, Bộ mi chừ đeo đã vững hay chăng” ...Ôi mẹ già trên bản vắng xa xăm Con đã đi rồi, mấy khi trở lại? Dằng dặc Trường Sơn những mùa gió

Mẹ cười xoà, nước mắt ứa trên mi: - “Đi đánh Mỹ, khi nào tau có giữ! Súng đạn đó, ba lô còn treo đó, Bộ mi chừ đeo đã vững hay chăng?” ...Ôi mẹ già trên bản vắng xa xăm Con đã đi rồi, mấy khi trở lại? Dằng dặc Trường Sơn những mùa gió trái Những mùa mưa bạc trắng cả cây rừng! Con qua đâu thấy mái lá, cây vườn, Cũng đất nước, phơ phơ đầu tóc mẹ... Từng giọt máu trong người con đập khẽ, Máu bây giờ đâu có của riêng con?    phân tích cảm nghĩ 3 khổ thơ trên của Bằng Việt
Đăng phản hồi