Viết đoạn văn cảm nhận của em sau khi đọc bài thơ "thăng long thành hoài cổ " "Tạo hóa gây chi cuộc hí trường Đến nay thắm thoắt mấy tinh sương Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo Nền cũ lâu đài bóng tịch dương Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt Nước còn cau

Viết đoạn văn cảm nhận của em sau khi đọc bài thơ "thăng long thành hoài cổ " "Tạo hóa gây chi cuộc hí trường Đến nay thắm thoắt mấy tinh sương Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo Nền cũ lâu đài bóng tịch dương Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt Nước còn cau mặt với tang thương Ngàn năm gương cũ soi kim cổ Cảnh đó người đây luống đoạn trường"
Câu trả lời này dùng AI, hãy kiểm tra lại trước khi sử dụng
Sau khi đọc bài thơ "Thăng Long Thành Hoài Cổ" của Bùi Hữu Nghĩa, em có những cảm nhận sâu sắc về thời gian và sự biến đổi của lịch sử. Bài thơ mở đầu với câu hỏi "Tạo hóa gây chi cuộc hí trường," tạo ra một cảm giác như cuộc đời là một sân khấu lớn, nơi con người chỉ là những diễn viên nhất thời. Đây là sự phản ánh của tác giả về sự ngắn ngủi và vô thường của cuộc sống, khiến người đọc phải suy ngẫm về sự trôi chảy không ngừng của thời gian.

Câu thứ hai "Đến nay thắm thoắt mấy tinh sương" diễn tả sự trôi nhanh của thời gian, như những giọt sương sớm, vừa xuất hiện đã tan biến. Điều này làm nổi bật sự tương phản giữa sự vĩnh cửu của thời gian và sự hữu hạn của đời người.

Hai câu tiếp theo "Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo / Nền cũ lâu đài bóng tịch dương" gợi lên hình ảnh của một Thăng Long xưa cũ, nơi mà những con đường xe ngựa đã qua, giờ chỉ còn lại những bóng cỏ mọc trên nền đất cũ. Đây là một biểu tượng của sự thay đổi, sự mất mát và sự phai nhòa của quá khứ. "Hồn thu thảo" và "bóng tịch dương" tạo nên một không gian hoang vắng, lặng lẽ, gợi lên nỗi buồn man mác.

"Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt" là một câu thơ thể hiện sự bất khuất, kiên cường của đá trước thời gian, nhưng cũng là một cách nói về sự bền vững của lịch sử và những gì còn lại sau bao nhiêu năm tháng. Trong khi đó, "Nước còn cau mặt với tang thương" lại nói về sự đồng cảm, sự chia sẻ nỗi buồn của dòng nước với những biến cố, tang thương của cuộc sống.

Hai câu cuối "Ngàn năm gương cũ soi kim cổ / Cảnh đó người đây luống đoạn trường" mang đến một cái nhìn toàn cảnh về lịch sử. "Gương cũ" là những bài học, những dấu ấn của quá khứ, soi sáng cho hiện tại và tương lai. Câu này nhấn mạnh sự liên kết giữa quá khứ và hiện tại, giữa cá nhân và lịch sử. "Cảnh đó người đây luống đoạn trường" là sự than thở về sự đổi thay của cảnh vật và con người, khiến người đọc không khỏi xúc động trước sự biến đổi của thời gian.

Tóm lại, bài thơ "Thăng Long Thành Hoài Cổ" không chỉ là một bức tranh về Thăng Long xưa mà còn là một triết lý sâu sắc về sự trôi chảy của thời gian, về sự vĩnh cửu và hữu hạn, về sự liên hệ giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Qua đó, tác giả muốn nhắn nhủ chúng ta về giá trị của lịch sử, về sự trân trọng những gì đã qua và sự chuẩn bị cho những gì sẽ đến.
Đăng phản hồi