viết bài văn phân tích đoạn "ngủ đi con,cho mẹ ru lần cuối" của Lương Đình Khoa Nước mắt này chẳng muốn rớt đâu con Về đi thôi bữa cơm chiều vẫn đợi Cây khế già, cây xoan nâu vẫn hỏi... Dáng yêu thương sao lạc mãi chưa về Áo con xanh và mái tóc

viết bài văn phân tích đoạn "ngủ đi con,cho mẹ ru lần cuối" của Lương Đình Khoa Nước mắt này chẳng muốn rớt đâu con Về đi thôi bữa cơm chiều vẫn đợi Cây khế già, cây xoan nâu vẫn hỏi... Dáng yêu thương sao lạc mãi chưa về? Áo con xanh và mái tóc còn xanh Như lá đang xuân, sao lìa cành bất chợt? Mẹ hỏi trời, trời mưa nhòe tấm tức Mẹ hỏi đất, đất câm nín không hay.  Chiếc áo sờn, hơi ấm vẫn còn đây Mẹ cầm trên tay bế bồng thơ ấu Quản gì đâu bao mồ hôi xương máu Cho hôm nay con khôn lớn hình hài Để hoàng hôn đời mẹ vẫn thấy nắng ban mai Lấp lánh mắt con khoác trên mình cảnh phục Người chiến sĩ sẽ vì dân vì nước Nối gót cha ông, yêu dòng máu Lạc Hồng.[...] Đất nước tự hào vì có các con Nhịp trái tim đập nhịp bình yên sông núi Ngủ đi con, cho mẹ ru lần cuối Giấc thảnh thơi bay đến những mặt trời.
This anwser using AI, please
Trong đoạn thơ "Ngủ đi con, cho mẹ ru lần cuối" của Lương Đình Khoa, ta thấy sự kết hợp hài hòa giữa tình yêu thương của người mẹ và nỗi đau mất mát trong bối cảnh người con ra chiến trường. Đoạn thơ này không chỉ thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng mà còn mang nặng tâm tư về sự hi sinh của thế hệ trẻ vì đất nước.

Mở đầu đoạn thơ, hình ảnh "Nước mắt này chẳng muốn rớt đâu con" đã tạo nên một cảm xúc dồn nén, thể hiện nỗi buồn sâu sắc của người mẹ khi phải tiễn con ra trận. Dù không muốn nhưng việc con ra đi là điều không thể tránh khỏi. Câu thơ vừa thể hiện tình yêu thương vừa cho thấy khát vọng bảo vệ con của người mẹ.

Tiếp theo, hình ảnh "Cây khế già, cây xoan nâu vẫn hỏi" biểu trưng cho những điều bình dị, quen thuộc trong cuộc sống. Cây cối vẫn hiện diện nhưng con vẫn chưa về, thể hiện sự trống trải và nỗi nhớ da diết. Những câu hỏi của mẹ về con cũng chính là những điều mà bà muốn mãi giữ lại, như một cách để níu kéo thời gian.

Hình ảnh chiếc áo xanh, mái tóc còn xanh của con mang đến một cảm giác ngọt ngào, trong sáng về tuổi thơ của đứa trẻ. Nhưng ngay sau đó, sự bất ngờ trong câu "sao lìa cành bất chợt?" như một sự hiện diện của thực tại tàn nhẫn – con đã đi và không biết có trở lại. Điều này rất có sức lay động trái tim của người đọc, khi họ cảm nhận được nỗi đau của người mẹ trước cái chết có thể đến với con mình.

Mẹ thầm hỏi trời, hỏi đất nhưng mọi thứ đều im lặng, không có câu trả lời. Điều này càng làm nổi bật sự cô đơn, tuyệt vọng mà mẹ phải chịu đựng. Nhưng mẹ cũng tự hào về những gì mình đã làm cho con, dẫu là đau đớn, là mồ hôi xương máu.

Câu cuối cùng "Ngủ đi con, cho mẹ ru lần cuối" vừa là một lời chúc ngủ ngon tha thiết, vừa là một lời chia xa đầy nỗi nhớ. "Giấc thảnh thơi bay đến những mặt trời" như một mong mỏi về hạnh phúc cho con, dẫu biết rằng con có thể không còn trở lại nữa.

Tổng kết lại, đoạn thơ không chỉ là nỗi đau của người mẹ khi tiễn con ra chiến trường mà còn hàm chứa một thông điệp sâu sắc về tình yêu nước, sự hy sinh vì tổ quốc. Những cảm xúc đau thương nhưng đầy tự hào ấy đã chạm đến trái tim của người đọc, khiến họ suy ngẫm về giá trị của cuộc sống và lòng yêu nước.
Post Reply