Đọc văn bản sau và trả lời những câu hỏi bên dưới: HẠNH PHÚC TỪ TRONG TÂM Tuệ Nghi Thỉnh thoảng, khi thức dậy, tôi lại chào buổi sáng bằng tiếng thở dài. Cuộc đời là một chuỗi những âu lo, làm sao tránh khỏi những lúc hoang mang không biết đời mình

Đọc văn bản sau và trả lời những câu hỏi bên dưới: HẠNH PHÚC TỪ TRONG TÂM Tuệ Nghi Thỉnh thoảng, khi thức dậy, tôi lại chào buổi sáng bằng tiếng thở dài. Cuộc đời là một chuỗi những âu lo, làm sao tránh khỏi những lúc hoang mang không biết đời mình rồi sẽ ra sao? Giới hạn giữa được và mất quá mong manh, có rồi lại mất, ngày hôm qua còn là của mình nhưng có ai biết được đến hôm nay hay ngày mai liệu có phải sẽ trở thành của người khác hay không?  Tôi cuống cuồng tìm cách níu giữ những thứ minh mất đi, tôi mệt nhoài trong mỗi phút phải gồng minh hứng chịu những cơn mưa đời không biết đến bao giờ mới tạnh. Tôi đã từng ước, giá mà tôi được trở lại tuổi thơ, khi mà những ước mơ của tôi chỉ dừng lại ở tấm áo mới, cuốn truyện tranh. Tuổi thơ là khi tôi dễ dàng tìm được cảm giác thoả mãn và hạnh phúc nhất, chỉ cần được nghỉ học một buổi là đã cảm thấy mình ngập tràn trong hưng phấn của năng lượng hạnh phúc mang lại. Nhưng giờ đây tôi rất khó để tìm về cảm giác đó. Hạnh phúc nhất là khi được làm trẻ con, dù rằng thời trẻ con thì cứ mong được làm người lớn.  Chiều tắt nắng, tôi đi bộ tha thẩn trên phố, thấy dòng đời vẫn hối hả, có lẽ tôi đã lạc trong sự hối hả đó quá lâu. Có quá nhiều những áp lực đè nén trong lòng khiến đôi khi tôi không biết mình thực sự cần gì, muốn gì, và đâu mới là thứ thật sự khiến tôi hạnh phúc. Bất giác, tôi thở dài giữa dòng đời tấp nập những tiếng thở dài khe khẽ. Tôi dừng chân dưới một căn chung cư cũ kĩ, leo hết những nấc cầu thang nhỏ bé đầy rêu phong, ghé vào một quán cà phê nhỏ. Catinat chiều mưa vẫn buồn và lắng đọng như thế, tình khúc Phú Quang da diết đưa tôi ra khỏi những câu hỏi “vì sao" cử bủa vây lấy tôi mỗi lúc lạc lõng. Buổi chiều bao trùm hình bóng nhỏ nhoi bên góc ban công thẫn thờ nhìn ra phố. Cuộc đời là những niềm vui chưa tày gang, là những nỗi buồn cứ bám riết lấy ta không nguội. Đời dù ô trọc mà vẫn phải gượng cười, đời dù cay đắng mà vẫn phải nuốt ngược vào trong. Những cuộc chiến ở đời, ai thắng ai thua rồi cũng phải về lại với cát bụi. Gọi là cõi tạm mà sao phải khổ như thế.  Tôi để đôi chân trần được nghỉ ngơi trong chốc lát trước khi lại mệt nhoài ngược xuôi trên đường đời. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc là vô hình, là khi ngồi ở đây, nhìn qua kẽ lá thấy mưa bắt đầu rơi tí tách, cuộc đời lững thững trôi, gánh hàng rong vẫn xuôi ngược giữa tấp nập thành thị, kẻ khóc người cười, hỉ nộ ái ố, tôi bước ra khỏi những cuộc chiến vô nghĩa trong cô độc. Tôi thứ tha cho những thứ đã làm mình đau đớn, sự tha thứ đó chính là món quà dành cho chính tôi, để tôi có thể thanh thản mà bước tiếp bởi không ai có thể đi xa nếu cứ gánh theo trên vai những uất hận ở đời. Hạnh phúc là khi tôi được bình an. Mọi thứ đều sẽ có cách giải quyết, nút thắt nào cũng sẽ có cách để mở, người cần đến sẽ đến và người cần đi sẽ buộc phải ra đi. (Trích Sẽ có cách đừng lo, Tuệ Nghi, NXB Văn học, 2015, tr.6 – 8) Câu 5. Phó từ trong câu “Những cuộc chiến ở đời, ai thắng ai thua rồi cũng phải về lại với cát bụi.” là: Những, cũng Cuộc chiến, cát bụi Thắng, thua Về, với Câu 6. Nhận xét nào đúng về cách sử dụng các từ ngữ được gạch chân trong câu văn: Tôi cuống cuồng tìm cách níu giữ những thứ mình mất đi, tôi mệt nhoài trong mỗi phút phải gồng mìnhhứng chịu những cơn mưa đời không biết đến bao giờ mới tạnh.” Lựa chọn từ ngữ độc đáo Từ ngữ giàu tính hình tượng Từ ngữ góp phần làm nổi bật tâm trạng vội vã, hốt hoảng, mệt mỏi…của nhân vật “tôi” trong cuộc sống. Cả ba đáp án trên. Câu 7. Theo người viết, thế nào là hạnh phúc Hạnh phúc là khi làm việc cuống cuồng vội vã để có điều kiện kinh tế tốt. Hạnh phúc là khi tôi được bình an. Hạnh phúc là lúc được đi khắp nơi trên thế giới. Hạnh phúc là khi được làm quen với nhiều người. Câu 8. Từ nào sau đây là từ Hán Việt Ban công Buổi chiều Vô hình Vội vã Câu 9. Em có đồng tình với tác giả khi tác giả cho rằng: “Mọi thứ đều sẽ có cách giải quyết, nút thắt nào cũng sẽ có cách để mở, người cần đến sẽ đến và người cần đi sẽ buộc phải ra đi.” không? Vì sao? Câu 10. Theo em, qua văn bản này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp nào về cuộc sống?
Câu trả lời này dùng AI, hãy kiểm tra lại trước khi sử dụng
Câu 5. Phó từ trong câu “Những cuộc chiến ở đời, ai thắng ai thua rồi cũng phải về lại với cát bụi.” là: "cũng". Phó từ "cũng" được sử dụng để thể hiện sự tương đối, ý nói rằng không phân biệt ai thắng hay thua, cuối cùng mọi người đều trở về với cát bụi, tức là cuộc sống là tạm bợ.

Câu 6. Nhận xét đúng về cách sử dụng các từ ngữ được gạch chân trong câu văn là: "Cả ba đáp án trên." Bởi vì trong câu có các từ như "cuống cuồng", "mệt nhoài", "gồng mình" đều thể hiện sự vội vã, hốt hoảng, mệt mỏi của nhân vật "tôi", đồng thời cũng là những từ ngữ giàu hình tượng, độc đáo, góp phần thể hiện rõ tâm trạng của nhân vật.

Câu 7. Theo người viết, hạnh phúc là: "Hạnh phúc là khi tôi được bình an." Tác giả đã thể hiện rằng hạnh phúc không nằm ở những điều vật chất hay thành công bề ngoài, mà ở sự bình an trong tâm hồn.

Câu 8. Từ nào sau đây là từ Hán Việt: "Vô hình". Từ "Vô hình" có gốc Hán Việt, nghĩa là không có hình dáng hoặc không thể thấy được.

Câu 9. Em đồng tình với tác giả khi cho rằng: “Mọi thứ đều sẽ có cách giải quyết, nút thắt nào cũng sẽ có cách để mở, người cần đến sẽ đến và người cần đi sẽ buộc phải ra đi.” Bởi vì câu này thể hiện sự lạc quan, nhấn mạnh rằng trong cuộc sống, dù có khó khăn, thách thức nào thì vẫn luôn có hướng đi tích cực, luôn có người bên cạnh hỗ trợ chúng ta, và mọi thứ đều có cách tháo gỡ.

Câu 10. Qua văn bản này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về cuộc sống rằng hạnh phúc không phải là điều gì to lớn hay xa vời, mà là sự bình an trong tâm hồn và cách nhìn nhận tích cực về cuộc sống. Cuộc sống có thể đầy rẫy khó khăn, nhưng cuối cùng, mọi thứ đều sẽ vượt qua nếu chúng ta biết trân trọng những điều giản dị và học cách tha thứ cho bản thân.
Đăng phản hồi