Câu 1 (2,0 điểm). Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích hai khổ thơ cuối của văn bản "Một đời áo nâu" trong phần đọc hiểu trên. Câu 2 (4,0 điểm). Mẹ đi về phía trầm năm Con ngồi xếp những nâu trầm mà thương Thổi đàn nhờ cơn

Câu 1 (2,0 điểm). Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích hai khổ thơ cuối của văn bản "Một đời áo nâu" trong phần đọc hiểu trên. Câu 2 (4,0 điểm). Mẹ đi về phía trầm năm Con ngồi xếp những nâu trầm mà thương Thổi đàn nhờ cơn khói sương Áo nâu ơi, hãy theo đường mẹ đi... “Phải chăng khi mất đi những điều bình dị trong cuộc sống, con người mới nhận ra được giá trị thiêng liêng của những điều đó?”. Viết bài nghị luận (khoảng 400 chữ) trình bày suy nghĩ về ý kiến trên.
Câu trả lời này dùng AI, hãy kiểm tra lại trước khi sử dụng
Câu 1:

Hai khổ thơ cuối của bài thơ "Một đời áo nâu" thể hiện sâu sắc tâm tư của tác giả về sự ra đi của người mẹ và nỗi nhớ nhung, tiếc nuối của người con. Trong khổ thơ đầu tiên, “Mẹ đi về phía trầm năm / Con ngồi xếp những nâu trầm mà thương”, hình ảnh người mẹ ra đi hướng về cõi vĩnh hằng được khắc họa một cách đầy ám ảnh. "Trầm năm" không chỉ là không gian mà còn tượng trưng cho cái đẹp vĩnh cửu, một cái gì đó sâu lắng và tăm tối của thời gian. Người con ngồi xếp những “nâu trầm”, hành động này biểu hiện cho niềm thương với mẹ, cho thấy sự trân trọng và tiếc nuối đối với những kỷ niệm bên mẹ. Khổ thơ tiếp theo, “Thổi đàn nhờ cơn khói sương / Áo nâu ơi, hãy theo đường mẹ đi”, thể hiện sự khao khát kết nối với mẹ. Hình tượng “cơn khói sương” có thể hiểu là những ký ức mờ ảo, nhưng đầy thiêng liêng. Câu thơ cuối như một lời cầu nguyện, mong áo nâu – biểu tượng cho hình ảnh người mẹ, đi cùng mẹ trên con đường cuối cùng, thể hiện tình thương, lòng nhớ nhung của con đối với mẹ, đồng thời đánh thức những giá trị sâu sắc của tình mẫu tử trong nỗi mất mát.

Câu 2:

Khi con người mất đi những điều bình dị trong cuộc sống, họ thường nhận ra giá trị thiêng liêng của những điều đó. Suy nghĩ này tưởng chừng như mâu thuẫn, nhưng thực tế lại rất đúng đắn trong bối cảnh xã hội hiện đại ngày nay. Đôi khi, cuộc sống khiến con người chạy đua với những mục tiêu to lớn, đánh mất đi những giá trị nhỏ bé nhưng thiết thực xung quanh mình như tình cảm gia đình, tình bạn, hay những khoảnh khắc yên bình trong cuộc sống hằng ngày.

Khi trải qua những mất mát, người ta mới có cơ hội nhìn lại và cảm nhận sâu sắc hơn về những gì họ từng có. Chẳng hạn như khi một thành viên trong gia đình qua đời, ta mới chợt nhận ra giá trị của những bữa cơm quây quần, những tiếng cười đầm ấm. Những điều tưởng như rất đỗi bình thường ấy, lúc còn có nhau, chúng thường bị xem nhẹ. Khi đã mất đi, nỗi trống vắng và sự tiếc nuối sẽ khiến người ta suy nghĩ về những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống.

Bên cạnh đó, khi mất đi những điều bình dị, con người sẽ có xu hướng tìm kiếm và trân trọng hơn những giá trị ấy. Họ hiểu rằng cuộc sống không chỉ được đo bằng những thành công hay danh vọng mà còn bởi những mối quan hệ gần gũi, tình yêu thương và sự sẻ chia. Những điều bình dị đó đã tạo nên sự ấm áp và hạnh phúc chân thật mà đôi khi người ta không nhận ra cho đến khi đánh mất nó.

Cuối cùng, nhận ra giá trị thiêng liêng của những điều bình dị trong cuộc sống không chỉ là một bài học về sự trân trọng mà còn là một lời nhắc nhở về việc sống chậm lại, biết cảm nhận và yêu thương những gì mình đang có. Chính vì lẽ đó, khi mất đi những điều bình dị, con người trở thành những người nhạy cảm hơn, có khả năng nhìn nhận cuộc sống một cách đầy đủ và trọn vẹn hơn.
Đăng phản hồi