Đề bài
Tả một em bé thơ với bao tình thương mến
Lời giải chi tiết
"Cục vàng” của vợ chồng cô Dậu.
Cô Dậu, giáo viên Trường Tiểu học Hoàng Hoa Thám, bị bệnh vô sinh nên cô không có con. Người ta thường nói là đàn bà không có con rất khó tính. Nhưng cô Dậu lại rất dịu dàng, cô thương học trò như con em ruột thịt của mình. Khi em học lớp 3, nghe cái Trâm cho hay: "Cô Dậu mới xin được một đứa con gái ở bệnh viện Phụ sản tỉnh đem về nuôi".
Lên lớp 5, em mới được học với cô Dậu. Em thường đến nhà cô học thêm môn Toán trước khi thi học sinh giỏi Toán lớp 5 toàn huyện. Bé Phượng bây giờ đã lên 2 tuổi; em mang họ của cô, nhưng tên của em do bác sĩ Chủ nhiệm Khoa sản đặt cho.
Em bé thật dễ thương, lần nào đến nhà cô Dậu học, em cũng bế bé Phượng đi ra sân ra vườn. Tay chân em bụ bẫm có nhiều ngấn. Mái tóc xanh mượt. Tai đã được đục lỗ từ khi lên 6 tháng tuổi, giờ đây đã được đeo đôi khâu vàng óng ánh. Làn da trắng trẻo, má bầu bĩnh thơm mùi sữa. Nó nói được nhiều tiếng, đang tập hát bi bô bài "Con mèo lười". Buồn cười nhất là em có cái rốn lồi to, hình như tự biết cái rốn ấy chẳng đẹp, nên em lắc đầu quầy quậy, lấy tay đẩy ra khi nghe nói: "Em Phượng cho chị xem cái rốn đẹp của em nào !".
Cặp mắt đen huyền mở to dưới hàng lông mi dài, lông mày thanh tú. Nhìn em ngủ thật dễ thương. Em reo lên khi nghe tiếng xe máy. Em gọi rối rít: "Mẹ ơi " Bố Hòa”. Em gọi: "Dì Lan" và đòi cắp cặp sách như đi học.
Chồng cô Dậu tên là Hòa, chú là kĩ sư điện. Hai vợ chồng cùng tuổi 40. Có lẽ vì khao khát có đứa con, vả lại tính tình cô chú nhân hậu, nên bé Phượng đã trở thành "cục vàng" của cô chú. Bé được chăm sóc thật chu đáo.
Cô chú mua cho con gái cưng nhiều đồ chơi, trong đó có hàng chục con thú và búp bê quý giá. Lần nào em đến, bé cũng mang đồ chơi ra khoe.
Thật vui, mỗi khi em đến học hoặc khi em ra về, bé giơ bàn tay trắng hồng, nhỏ xíu vẫy vẫy và gọi: "Dì Lan " Dì Lan !".
Nguyễn Thị Thanh Lan Thuận Thành - Bắc Ninh
[hoctot.me - Trợ lý học tập AI]