Viết đoạn văn tóm tắt văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ lớp 7

2024-09-14 06:55:28

Dàn ý chi tiết

1. Mở đoạn: Dẫn dắt và giới thiệu câu chuyện dựa trên tác phẩm, nêu khái quát về nhân vật trong câu chuyện

- Nhân vật: tôi, người bố

- Bố là người yêu thương con, dạy dỗ cho con nhận ra những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

- Một đứa con hiếu thảo: Nhận ra bố là món quà to lớn nhất của đời mình. → Là người dạy dỗ, giúp mình nhận ra những bài học trong cuộc sống.

2. Thân đoạn: Nêu ra những tình huống chính trong câu chuyện và nhận xét, đánh giá khách quan nghệ thuật, ý nghĩa của câu chuyện

- Đôi mắt thần của nhân vật tôi.

+ Đoán hết vườn hoa bằng cách chạm tay sờ bông hoa. → Sở hữu đôi mắt thần.

+ Nhận diện được tất cả mùi hương của các loài hoa. → Thấu hiểu được khu vườn đang nói gì.

→ Tình yêu tha thiết, gắn bó với khu vườn của bố. Cảm nhận được những biến chuyển nhỏ nhất của thiên nhiên.

- Quà tặng lớn lao, quý giá: 

+ Nhận ra bố là món quà to lớn nhất của đời mình. → Là người dạy dỗ, giúp mình nhận ra những bài học trong cuộc sống.

+ Nhận ra mỗi bông hoa là một món quà, khu vườn là món quà lớn.

+ Những bông hoa thơm hơn và khi nhắm mắt, ta vẫn nhìn thấy nó.

+ Không bao giờ lạc trong vườn vì những bông hoa là người dẫn lối.

→ Bời thiên nhiên là món quà quý giá, ta cần nhận ra giá trị và trân trọng chúng.

3. Kết đoạn: Kết luận nội dung văn bản thông tin

Qua cách cảm nhận tuyệt vời của nhân vật tôi qua xúc giác, qua mùi hương của các loài hoa, ta thấy được sự trân trọng, yêu quý dành cho thiên nhiên, cuộc sống. Hơn nữa, từ tình cảm bố con thắm thiết đã nuôi dưỡng tâm hồn đứa trẻ trong cách cảm nhận, giúp đứa trẻ nhận ra thiên nhiên là món quà quý giá to lớn mà cuộc sống ban tặng.


Mẫu 1

Truyện kể về một cậu bé được bố dạy cho những bài học quý giá. Đầu tiên, cậu phải nhắm mắt lại, rồi chạm vào những bông hoa và đoán. Trò chơi này không chỉ diễn ra trong vườn mà còn trong nhà. Nhân vật tôi còn đoán được các đồ vật trong gia đình và đoán được bố đang đứng cách mình bao xa. Ngay cả việc chỉ cần ngửi đã biết được đó là loại hoa gì và không bao giờ nhầm lẫn. Điều này làm nhân vật tôi rất vui và mãn nguyễn vì nhớ những điều đó mình có thể cảm nhận được cả vườn hoa theo cách rất riêng. Cậu nhận ra những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn.


Mẫu 2

Với những hình ảnh ẩn dụ biểu tượng: những đóa hoa, những món quà. Tác phẩm “vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” đã đưa ra một cách cảm nhận thiên nhiên xung quanh ta: cảm nhận bằng mọi giác quan. Đồng thời gửi đến thông điệp về món quà và cách gửi quà, nhận quà. Qua đó cho thấy tình yêu thiên nhiên, tình cha con và tình cảm với những "món quà" của các nhân vật.


Mẫu 3

Vườn nhà của "tôi" trồng rất nhiều loài hoa. Hàng ngày, "tôi" thường cùng bố tưới nước cho chúng. Bố dạy "tôi" cách nhận biết loài hoa bằng việc nhắm mắt và chạm tay. Sau này, "tôi" dễ dàng gọi tên từng bông hoa ngay cả khi mắt nhắm. Nhờ tài lẻ này, "tôi" và bố đã cứu sống thằng Tí suýt chết đuối ngoài bờ sông. Bố tiếp tục dạy "tôi" đoán tên loài hoa từ việc nhắm mắt rồi ngửi mùi hương. Dần dần, bằng sự kiên trì của bản thân, "tôi" đã có thể gọi đúng tên. Cuối cùng, "tôi" nhận ra chính những loài hoa trong vườn là người chỉ đường, dẫn lối cho cậu.


Mẫu 1

Nhà của nhân vật tôi có một khu vườn rộng. Mỗi buổi chiều, tôi và bố lại ra vườn tưới cây. Người bố đã bảo tôi nhắm mắt lại, chạm và đoán tên từng loài hoa. Lâu dần, nhân vật tôi đã đoán được tất cả các loài hoa trong khu vườn. Một lần, cả nhà đang ăn cơm thì mọi người nghe thấy tiếng hét. Tôi đoán ra được tiếng hét phát ra ở hướng nào, mẹ nói đó là ở bờ sông. Bố quăng chén cơm băng vườn chạy ra, cứu được thằng Tí. Từ đó, thằng Tí thường hay đem đến biếu bố những trái ổi to. Dù ít khi ăn ổi, nhưng bố vẫn vui vẻ ăn. Khi nhân vật tôi cảm thấy thắc mắc và hỏi bố. Người bố đã giải thích cho cậu nghe ý nghĩa của món quà. Nhân vật tôi nhận ra đó là vẻ đẹp của món quà mình cho đi hay mình được nhận. Cậu nhận ra khu vườn, người bố là món quà to lớn, quý giá của cuộc đời cậu. Sau đó, bố lại nghĩ ra một trò chơi khác, thay vì chạm thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Đêm, nhân vật tôi mở cửa sổ và nói với bố hoa hồng đã nở. Nhưng người bố không tin, xách đèn ra soi và đúng như vậy. Bố đã khen tôi có cái mũi tuyệt nhất thế giới.


Mẫu 2

Trong ngôi nhà của nhân vật tôi, có một khu vườn rộng lớn mà người bố của tôi đã trồng đầy hoa lá thơm ngát. Mỗi buổi chiều, khi bình minh bắt đầu tan đi và những tia nắng vàng óng ánh khắc sâu hình ảnh, hai bố con tôi thường ra vườn, tay nắm tay, để cùng nhau trải nghiệm một khoảnh khắc gần gũi với thiên nhiên. Bố tôi, người có đôi bàn tay tài năng khiến từng bông hoa nở rộ, thường dẫn tôi vào một trò chơi thú vị: dùng giác quan của chúng ta để khám phá thế giới. Bố tôi thường bảo tôi nhắm mắt lại, để tôi chỉ còn cảm nhận qua giác quan chạm. Sau đó, bố dẫn dắt tôi từng bước chậm rãi đến gần để chạm nhẹ vào từng bông hoa. Khi đầu ngón tay tôi chạm nhẹ vào cánh hoa, tôi cảm nhận được sự mềm mại, sự tinh tế của thiên nhiên, và rồi, tôi đoán xem đó là loại hoa gì. Ban đầu, những lần thử thách này khiến tôi trầm mình trong sự bối rối, nhưng qua thời gian, tôi đã trở nên thành thạo. Mỗi bông hoa, dù nhỏ bé, đều mang một câu chuyện riêng, và tôi đã học được cách đọc câu chuyện ấy qua đôi tay của mình. Một ngày đẹp trời, thằng bạn nhỏ Tý, hàng xóm của chúng tôi, đến thăm và đem tặng người bố những trái ổi to mềm ngon từ vườn của mình. Mặc dù bố tôi không ưa thích loại trái cây này, nhưng trái ổi đó không chỉ là quà tặng, mà còn chứa đựng một bài học sâu sắc về lòng biết ơn và sự đáng trân trọng với những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Sau khi nhận ra giá trị của việc cho đi và nhận những điều tốt lành từ người khác, bố tôi đã nghĩ ra một trò chơi mới. Lần này, thay vì chạm, tôi được ngửi mùi hương của từng bông hoa và gọi tên chúng. Qua việc này, tôi không chỉ học được sự đa dạng và hấp dẫn của các loại hương thơm, mà còn hiểu rõ hơn về việc giữ gìn và trân trọng mỗi hương thơm đặc biệt của cuộc sống. Lúc đó, tôi nhận thức rõ rằng, chính những bông hoa này là người đưa đường, là người dẫn lối cho tôi trong khu vườn rộng lớn của cuộc đời. Từng bông hoa không chỉ là một hình ảnh đẹp, mà còn là một hành trình của sự hiểu biết, lòng biết ơn và lòng kính trọng trước vẻ đẹp thiên nhiên và tâm hồn của con người. Chúng dẫn dắt tôi, như những hướng dẫn viên tâm huyết, qua mỗi bước đi, qua mỗi hơi thở, đến một thế giới đầy ắp niềm vui và sự bền vững.


Mẫu 3

Nhà của nhân vật tôi có một khu vườn rộng. Bố cậu bé đã giúp cậu nhận biết các loài hoa bằng cách sờ và tập đoán. Nhân vật tôi đã thuộc làu làu, chạm loài nào đều đoán tên được loài đó. Khi Tý đem biếu bố những trái ổi to mềm, cắn rất đã, người bố rất quý trọng chúng gì bố ít khi ăn ổi. Nhân vật tôi nhận ra đó là vẻ đẹp của món quà mình cho đi hay mình được nhận. Cậu cũng nhận ra khu vườn, người bố là món quà to lớn, quý giá của cuộc đời cậu. Sau đó, bố lại nghĩ ra một trò chơi khác, thay vì chạm thì bây giờ nhân vật tôi chỉ được ngửi rồi gọi tên. Khi đã thuần thục, bố khen cậu là người có chiếc mũi tuyệt nhất thế giới. Lúc đó, cậu nhận ra rằng chính những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn.

Bạn muốn hỏi điều gì?
Đặt Câu Hỏi

Chúng tôi sử dụng AI và sức mạnh của cộng đồng để giải quyết câu hỏi của bạn

Mẹo tìm đáp án nhanh

Search Google: "từ khóa + hoctot.me" Ví dụ: "Bài 1 trang 15 SGK Vật lí 11 hoctot.me"