Dàn ý chi tiết
1. Mở bài
- Giới thiệu khái quát tác giả Vũ Quần Phương
- Giới thiệu nội dung chính tác phẩm Đợi mẹ
- Nêu vấn đề nghị luận: Phân tích bài thơ Đợi mẹ ngắn gọn
- Trích thơ
2. Thân bài
a. Nêu phong cách sáng tác của tác giả Vũ Quần Phương và hoàn cảnh sáng tác tác phẩm Đợi mẹ
b. Phân tích bài thơ Đợi mẹ
- Vũ Quần Phương đã khắc họa nên hình ảnh quen thuộc trong tuổi thơ của mỗi chúng ta: Đợi mẹ về
- Dù đã tối muộn nhưng mẹ vẫn chưa về
→ Mẹ luôn hy sinh, tần tảo chăm sóc, nuôi con khôn lớn không kể tháng ngày.
- Hình ảnh người mẹ chìm vào trong bóng tối, lam lũ, vất vả trên cánh đồng ruộng lúa, không thể bên cạnh chăm sóc con
→ Không có nghĩa là mẹ không thương con, mà là vì cuộc sống mưu sinh vất vả
- Căn nhà không có mẹ cũng trở nên trống trải, lạnh lẽo, ngọn lửa bếp chưa nhen, bóng tối cũng dần bao lấy tâm hồn của đứa trẻ
→ Khắc họa niềm mong ngóng mãnh liệt từng bước chân mẹ về
- Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa”: mẹ lam lũ, vất vả, ì oạch từng bước chân trở về nhà
→ Hình ảnh thiêng liêng ấy đã làm lay động con tim mỗi chúng ta, dâng trào nỗi xúc động, thương xót mẹ
- Đợi mẹ về đã là một hành động hiển nhiên, đi sâu vào trong tiềm thức mỗi đứa trẻ, ngay cả trong từng cơn mơ
→ Có mẹ, căn bếp mới trở nên ấm áp, có mẹ, căn nhà mới trở nên bớt hiu quạnh, có mẹ, cuộc sống của con mới êm đềm, hạnh phúc.
3. Kết bài
- Khẳng định lại giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm
+ Nghệ thuật: Vần thơ giản dị, chân thực, tự nhiên, giọng thơ nhẹ nhàng, sâu lắng
+ Nội dung: khắc họa nên hình ảnh mẹ lam lũ vất vả, như hình ảnh con cò trong câu ca dao xưa: "Con cò lặn lội bờ sông”
→ Sự thiêng liêng, cao đẹp, của tình mẫu tử, đồng thời cũng khiến chúng ta càng thêm yêu, trân quý gia đình, đặc biệt là người mẹ.
- Nêu cảm nghĩ của bản thân
Mẫu 1
Tình cảm mẫu tử là một trong những tình cảm đáng quý nhất trong đời. Vì thế, đã có rất nhiều tác phẩm được viết về tình cảm này, trong đó không thể không kể đến bài thơ Đợi mẹ của Vũ Quần Phương:
“Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng
nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng
Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen
Căn nhà tranh trống trải
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng
vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ”
Lúc còn nhỏ, ai cũng từng trải qua cảm giác chờ đợi, mong ngóng mẹ trở về. Cảm giác hồi hộp, đầy mong chờ đã trở thành điều quen thuộc. Trong bài thơ, em bé cũng đang chờ mẹ từ công việc về. Khi đêm về, bầu trời trở nên tối tăm, vầng trăng non cao ngất trên đầu, còn đom đóm bay từ ao vào trong nhà. Nhưng mẹ vẫn chưa về, và em bé chỉ có thể nhìn ra xa đồng.
Hình ảnh của mẹ dường như tan biến vào cánh đồng. Vì cuộc sống cần phải mưu sinh, mẹ đang vất vả lao động trên cánh đồng. Bóng tối đang dần tràn về, mang theo nỗi sợ hãi quấn quanh trong tâm trí đứa trẻ. Vì mẹ chưa về, bếp vẫn chưa được đốt lửa, ngôi nhà cũng trống trải không một ai.
Em bé đang ngóng chờ tiếng bước chân quen thuộc của mẹ, nhưng tiếng bước chân đó vẫn đang "ì oạp" trên cánh đồng xa xôi. Từ "ì oạch" gợi lên sự vất vả, mệt nhọc của mẹ. Đôi chân của mẹ đang phải lội qua những vùng đất bùn lầy, nước sâu để trang trải cuộc sống. Khi đọc đến đây, ta cảm thấy xúc động và thương mẹ biết bao. Việc đợi chờ mẹ về đã trở thành một thói quen, nó sâu đậm vào tâm trí và thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của em bé. Ngay cả trong giấc mơ, em bé vẫn thấp thỏm mong mẹ về.
Bài thơ "Đợi mẹ" được viết với lượng từ ngắn gọn, ngôn ngữ giản dị và giọng thơ tự nhiên nhưng đã thành công trong việc thể hiện tình cảm mẫu tử đẹp đẽ. Ngoài ra, nhà thơ còn vẽ nên hình ảnh lam lũ và sự chịu đựng, khổ hạnh của những bà mẹ Việt Nam một cách cảm động. Vì vậy, "Đợi mẹ" của Vũ Quần Phương được coi là một trong những tác phẩm hay viết về tình mẫu tử. Bài thơ đã mang đến cho người đọc nhiều cảm xúc đẹp đẽ.
Mẫu 2
Có thể nói tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng đủ sức lay động trái tim của mỗi con người. Sâu thẳm bên trong trái tim của mỗi người, hình ảnh người mẹ kính yêu luôn luôn hiện hữu và khắc ghi dấu ấn. Và thứ tình cảm sâu lắng ấy đã được nhà thơ Vũ Quần Phương khắc họa chân thực và rõ nét trong bài thơ “Đợi mẹ” của mình.
“ Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ.”
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều phải trải qua câu chuyện muôn thuở thời ấu thơ đợi mẹ về. Cảm giác thấp thỏm mong ngóng mẹ đi chợ, đi làm về. Và với em bé trong bài thơ Đợi mẹ cũng vậy. Trời đã vào tối, nhịp sống ồn ào, náo nhiệt ban ngày đã dừng lại. Dần nhường chỗ cho những hoạt động của ban đêm. “Vầng trăng non” đã lên tới đỉnh đầu, “đom đóm” bay từ ngoài ao bay vào tới trong nhà. Ấy thế mà mẹ vẫn chưa đi làm về. Mẹ vẫn hì hụi làm việc tần tảo ngoài đồng xa. Mẹ cùng cánh đồng lẫn vào màn đêm.
Phải nói rằng hình ảnh người mẹ tần tảo trên cánh đồng trong trời đêm gợi lên trong tâm trí người đọc bao nỗi niềm day dứt. Người mẹ nào cũng thương con, người mẹ nào cũng muốn được trở về nhà với đứa con của mình. Thế nhưng bởi cuộc sống mưu sinh ngoài kia, vì con vì cái, mẹ phải cặm cụi sớm hôm, vất vả lo lắng cuộc sống cho đứa con thơ của mình.
Bóng tối dần ùa về kéo theo nỗi sợ hãi quẩn quanh tâm hồn đứa trẻ. Vì mẹ chưa về nên bếp chưa lên lửa, vì mẹ chưa về nên căn nhà trống trải. Bởi thế mà niềm mong mỏi bước chân của mẹ càng được dâng lên. Em mong ngóng mẹ về với em. Vậy mà đáp lại sự ngóng trông ấy vẫn là bước chân “ì oạp” nơi đồng xa. Một bước chân nặng nề, khó nhọc của mẹ khi phải lội trên cánh đồng mênh mông là nước. Hình ảnh ấy làm lay động trái tim của biết bao độc giả. Cảm nhận sâu sắc từng vần thơ, người đọc sẽ khó thể nào kìm nén được xúc động. Thấu hiểu nỗi nhọc nhằn cùng tấm lòng yêu thương con của mẹ.
Có lẽ việc đợi mẹ đã như một điều hiển nhiên trong tâm trí đứa trẻ. Đến mức ngày nào em cũng mong ngóng mẹ về như thế. Làm cho “nỗi đợi” của em đi sâu vào tâm thức hay thậm chí là đi cả vào trong những giấc mơ. Trong cả cơn mơ, em cũng vẫn thấp thỏm mong mẹ về.
Bài thơ “Đợi mẹ” tuy không dài, lời thơ giản dị, tự nhiên thế nhưng cũng đủ sức chạm tới những cảm xúc sâu lắng trong lòng người đọc. Thông qua sự mong ngóng đợi mẹ của em bé, nhà thơ muốn người đọc cảm nhận được tình yêu thương của người con đối với đấng sinh thành đồng thời là tình mẫu tử thiêng liêng ngút trời. Thêm vào đó, nhà thơ còn khắc họa thành công, đầy cảm động hình ảnh lam lũ, chịu thương chịu khó của những bà mẹ Việt Nam.
Mẫu 3
Tình cảm giữa mẹ và con là một chủ đề phổ biến trong thơ ca. Trong số đó, bài thơ Đợi mẹ của Vũ Quần Phương đã gợi lên nhiều cảm xúc trong người đọc.
Hình ảnh của nhân vật "em bé" trong bài thơ Đợi mẹ đã quá quen thuộc với mọi người. Chắc hẳn, khi còn nhỏ, ai cũng đã từng ngồi đợi mẹ đi chợ, đi làm về. Cảm giác mong ngóng, thấp thỏm khi phải chờ đợi có lẽ đã quá quen thuộc với mỗi người. Tác giả đã tạo dựng không gian, thời gian một cách rõ ràng trong bài thơ. Trời đã tối, vạn vật đều nghỉ ngơi sau một ngày dài. Nhân vật "em bé" ngồi nhìn ra cánh đồng lúa xa xôi, chờ đợi bóng dáng mẹ. Tuy nhiên, mẹ vẫn chưa về.
Trong bài thơ, em bé nhìn thấy vầng trăng treo cao trên bầu trời nhưng không thấy mẹ. Có vẻ như mẹ vẫn đang làm việc trên cánh đồng bên ngoài. Hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ trong bóng tối, gợi lên nhiều nỗi day dứt và tiếc nuối. Bởi vì cuộc sống mưu sinh, người mẹ phải vất vả làm việc. Chưa có mẹ về, nên bếp chưa được đun lửa. Chưa có mẹ về, nên cửa nhà trống trải. Bóng tối tràn về mang theo những nỗi sợ mơ hồ trong tâm trí của em bé. Vì vậy, niềm mong mỏi đón chân mẹ trở về càng trở nên đau đớn hơn. Nhưng bước chân ấy vẫn đang "ì oạp" trên cánh đồng. Từ "ì oạp" đặc biệt đã gợi lên những bước chân mỏi mệt của người mẹ.
Khi mẹ trở về, em bé đã ngủ nhưng vẫn chờ mong mẹ. Hình ảnh “mẹ bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ” rất đặc biệt, tôn vinh tình cảm yêu thương và gắn bó. Tác giả sử dụng từ ngữ giản dị, tự nhiên và giàu sức gợi, không quá dài dòng, tạo nên cảm xúc nhẹ nhàng, sâu sắc trong lòng người đọc. Bài thơ "Đợi mẹ" đã gợi lên nhiều cảm xúc tuyệt vời và giúp chúng ta hiểu hơn về tình mẫu tử thiêng liêng.
Mẫu 1
“Mẹ già một nắng hai sương
Trải thân làm bóng mát đường con đi.”
Tình mẫu tử là đề tài quen thuộc, nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca, nghệ thuật. Đó là thứ tình cảm thiêng liêng và vĩ đại nhất cuộc đời này. Và tình cảm cao cả ấy đã được nhà thơ Vũ Quần Phương khắc họa chân thực, đầy xúc cảm qua tác phẩm “Đợi mẹ”. Những vần thơ của ông cứ êm đềm, nhẹ nhàng chạm đến cảm xúc sâu lắng nhất của độc giả.
“Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ”
Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều đã từng nhận định rằng: “Thơ của Vũ Quần Phương gọn ghẽ, chính xác, rõ ràng. Đó là một giọng thơ có một trường phủ sóng nhất định, góp phần vào sự phong phú giàu có của thi ca Việt”. Thật vậy, những tác phẩm của ông hầu hết được lấy cảm hứng từ những chiêm nghiệm cá nhân của mình, chọn những sự kiện nhỏ để mang đến những thông điệp lớn. Đặc biệt là không hề có sự phù phiếm, không làm xiếc với ngôn từ, hay ồn ào, gân cốt, những dòng thơ, cách bình thơ cứ giản dị, sâu mà hóm, ăm ắp chữ tình, âm thầm chạm đến tâm hồn bạn đọc.
Vì phải sống xa mẹ từ khi còn nhỏ, bài thơ “Đợi mẹ” của nhà thơ Vũ Quần Phương được viết nên từ những cảm xúc chân thật, xúc động nhất của một tâm hồn bé bỏng luôn chờ đợi, khao khát tình yêu thương từ mẹ.
"Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm"
Mở đầu bài thơ, Vũ Quần Phương đã khắc họa nên hình ảnh quen thuộc trong tuổi thơ của mỗi chúng ta: Đợi mẹ về. Bài thơ được viết trong một buổi đêm thanh vắng, trời tối trên đầu hè, xuất hiện nửa vầng trăng non, cậu bé nhìn ra ruộng lúa, nhưng vẫn chưa thấy mẹ về. Những dòng thơ với từng con chữ giản dị nhưng lại khiến chúng ta đau lòng. Dù đã tối muộn nhưng mẹ vẫn chưa về. Mẹ luôn hy sinh, tần tảo chăm sóc, nuôi con khôn lớn không kể tháng ngày.
Hình ảnh người mẹ chìm vào trong bóng tối, lam lũ, vất vả trên cánh đồng ruộng lúa, cùng những chú đom đóm làm việc gợi lên bao ngậm ngùi, thương xót. Mẹ không thể về sớm, không bên cạnh chăm sóc không có nghĩa là mẹ không thương con, nhưng vì cơm áo gạo tiền, cuộc sống mưu sinh đầy gian khó, mẹ không quản ngại, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cho con có một cuộc sống êm đềm, ấm no.
"Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà"
Căn nhà không có mẹ cũng trở nên trống trải, lạnh lẽo. Vì mẹ chưa về, nên ngọn lửa bếp chưa nhen, bóng tối cũng dần bao lấy tâm hồn của đứa trẻ. Vì nỗi sợ và nỗi nhớ, em càng mong ngóng từng bước chân của mẹ. “Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà”, tiếng bước chân của mẹ cùng những chú đom đóm nhỏ chính là ánh sáng, soi chiếu, sưởi ấm tâm hồn đang cô đơn, sợ hãi của cậu bé.
"Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ"
“Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa”. Từ “ì oạp” đặc biệt gợi nên sự mỏi mệt, vất vả của mẹ, những bước chân mẹ vẫn luôn “ì oạp” trong màn đêm, trên cánh đồng rộng lớn. Hình ảnh mẹ lam lũ, ì oạch từng bước chân trở về nhà đã làm lay động con tim mỗi chúng ta, dâng trào xúc cảm, nỗi niềm, thương xót mẹ.
Có lẽ, việc chờ đợi mẹ về luôn là một hành động hiển nhiên, nó đi sâu vào trong tiềm thức mỗi đứa trẻ, ngay cả trong từng cơn mơ. Khoảnh khắc ấy, tuy lạnh lẽo, lo âu, nhưng khi bắt gặp mẹ, từng bước chân chậm rãi của mẹ từ xa, mọi ưu sầu cũng hóa hư không. Có mẹ, căn bếp mới trở nên ấm áp, có mẹ, căn nhà mới trở nên bớt hiu quạnh, có mẹ, cuộc sống của con mới êm đềm, hạnh phúc.
Bài thơ “Đợi mẹ” với những vần thơ giản dị, chân thực, tự nhiên, giọng thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, đã lặng lẽ đi vào sâu tâm hồn bạn đọc. Thông qua hành động nhỏ: Đợi mẹ, tác giả đã mang đến thông điệp sâu sắc về tình mẫu tử. Bài thơ đã thành công khắc họa nên hình ảnh mẹ lam lũ vất vả, như hình ảnh con cò trong câu ca dao xưa: "Con cò lặn lội bờ sông”, từ đó giúp chúng ta cảm nhận được sự thiêng liêng, cao đẹp, của tình mẫu tử, đồng thời cũng là nguồn động lực, tiếp thêm sức mạnh, khiến chúng ta càng thêm yêu, trân quý gia đình, đặc biệt là người mẹ. “Vũ trụ có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ”
Mẫu 2
Những bài thơ viết về mẹ luôn có sức lay động, truyền cảm đặc biệt. Bởi tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng đối với mỗi con người. Ai trong thẳm sâu tâm hồn, trái tim mình đều có hình bóng người mẹ kính yêu. Bài thơ "Đợi mẹ" được viết lên từ những rung cảm chân thành, xúc động của một tâm hồn luôn khát khao tình yêu thương của mẹ. Nhà thơ Vũ Quần Phương xa mẹ từ khi còn nhỏ. Có lẽ vì vậy mà khi viết về mẹ, mỗi vần thơ của ông đều như chạm đến những cảm xúc sâu lắng nhất trong lòng người đọc:
“Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ.”
Bài thơ kể cho chúng ta nghe về câu chuyện muôn thuở của trẻ thơ: Đợi mẹ. Ai chẳng từng đợi mẹ đi chợ, đi làm. Ai chẳng từng trải qua cảm giác thắc thỏm đứng ngồi mong ngóng. Em bé trong bài thơ này cũng vậy. Trời đã tối. Những dấu hiệu của nhịp sống ồn ào ban ngày đã dừng lại. Từng hoạt động của đêm lần lượt diễn ra: Vành trăng non đã lên, đom đóm đã thắp lửa ngoài ao, đom đóm đã bay vào nhà. Vậy nhưng mẹ vẫn chưa làm đồng về.
Em bé có thể nhìn thấy vầng trăng treo cao tít trên bầu trời nhưng không thể nhìn thấy mẹ. Mẹ vẫn ở ngoài cánh đồng xa. Mẹ lẫn vào cánh đồng, còn cánh đồng lại lẫn vào đêm. Hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ bị lẫn, bị chìm vào trong bóng tối gợi bao niềm day dứt, ngậm ngùi. Đâu phải mẹ không mong về với con, đâu phải mẹ không biết còn đang trông ngóng mẹ, nhưng vì cuộc mưu sinh, vì con, mẹ phải đi sớm về muộn. Hình ảnh của mẹ khiến ta nhớ đến hình ảnh con cò trong câu ca dao xưa: "Con cò lặn lội bờ sông." hay: "Cái cò mà đi ăn đêm"... thật tội nghiệp biết bao.
Mẹ chưa về, nên bếp chưa lên lửa, mẹ chưa về nên cửa nhà trống trải làm sao. Bóng tối ùa về kéo theo những nỗi sợ mơ hồ trong tâm hồn thơ trẻ. Vì thế, niềm mong mỏi bước chân mẹ càng thêm khắc khoải hơn. Em mong mẹ không phải vì "xu bánh đa gừng" hay củ khoai, lùi mía. Em mong mẹ vì với em, mẹ là ấm áp, mẹ là bình yên. Có mẹ, căn bếp kia mới trở nên ấm cúng, có mẹ, mái nhà tranh mới bớt hoang vắng quạnh hiu.
Vậy nhưng, trong khi em bé chờ từng khắc bước chân mẹ, thì bước chân ấy vẫn "ì oạp" nơi cánh đồng xa. Từ tượng thanh "ì oạp" thật giàu sức gợi. Nó gợi lên từng bước chân khó nhọc của mẹ khi phải băng lội giữa bốn bề nước ruộng mênh mông, và lần nữa gợi lên cảm xúc nghẹn ngào nơi trái tim bạn đọc. Thơ là tiếng nói của cảm xúc. Thơ là sợi dây truyền cảm đặc biệt giữa tác giả và độc giả. Nên đọc những vần thơ trên, người đọc không khỏi rưng rưng xúc động.
Có lẽ, ngày nào mẹ cũng đi làm về muộn như thế, ngày nào em bé cũng thắc thỏm chờ mẹ như thế, nên "nỗi đợi" đã vô thức ăn sâu vào tâm tưởng, đi cả vào giấc mơ của em. Em bé đợi mẹ cả trong mơ ở câu thơ cuối thật thương quá đi thôi. Đến bao giờ cuộc sống của mẹ và bé mới bớt nhọc nhằn, bao giờ mẹ mới được về sớm để em bé vui niềm vui bình dị bên mẹ mỗi khi chiều về chứ không phải đợi đến mỏi mòn rồi ngủ quên bên bậu cửa?
Bài thơ "Đợi mẹ" có số câu chữ không nhiều, lời thơ giản dị, tự nhiên, ngôn từ giàu sức gợi.. đã mang đến thật nhiều xúc cảm sâu lắng trong lòng người đọc. Qua "nỗi đợi" của em bé về mẹ, bài thơ giúp chúng ta cảm nhận được tình yêu thương của em dành cho mẹ, vị trí đặc biệt của mẹ trong tâm hồn em. Đồng thời, bài thơ còn khắc họa một cách chân thực, cảm động hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ vì mưu sinh, và vì con.
Mẫu 3
Tình mẫu tử luôn là tình cảm thiêng liêng nhất đối với mỗi người. Ca dao có câu: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ”. Đúng vậy, với thiên chức của mình mỗi người mẹ đều mong muốn cho những đứa con của mình có được cuộc sống đủ đầy, họ vất vả lo toan cho cuộc sống cũng chỉ mong những đứa con đủ cơm ăn áo mặc và được đến trường. Nói đúng hơn đứa con chính là cả tương lai của mẹ. Đã bao giờ chúng ta thử hỏi “Ước mơ của mẹ là gì chưa” ? Ngay cả ước mơ của mình mẹ cũng dành cho những đứa con. Bài thơ “Đợi mẹ” được viết lên từ những rung cảm chân thành, xúc động của một tâm hồn luôn khát khao tình yêu thương của mẹ. Nhà thơ Vũ Quần Phương xa mẹ từ khi còn nhỏ. Có lẽ vì vậy mà khi viết về mẹ, mỗi vần thơ của ông đều như chạm đến những cảm xúc sâu lắng nhất trong lòng người đọc:
"Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ"
Bài thơ kể cho chúng ta nghe về câu chuyện muôn thuở của trẻ thơ: Đợi mẹ. Ai chẳng từng đợi mẹ đi chợ, đi làm. Ai chẳng từng trải qua cảm giác thắc thỏm đứng ngồi mong ngóng. Em bé trong bài thơ này cũng vậy. Trời đã tối.
Những dấu hiệu của nhịp sống ồn ào ban ngày đã dừng lại. Từng hoạt động của đêm lần lượt diễn ra: Vành trăng non đã lên, đom đóm đã thắp lửa ngoài ao, đom đóm đã bay vào nhà. Vậy nhưng mẹ vẫn chưa làm đồng về.
Em bé có thể nhìn thấy vầng trăng treo cao tít trên bầu trời nhưng không thể nhìn thấy mẹ. Mẹ vẫn ở ngoài cánh đồng xa. Mẹ lẫn vào cánh đồng, còn cánh đồng lại lẫn vào đêm. Hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ bị lẫn, bị chìm vào trong bóng tối gợi bao niềm day dứt, ngậm ngùi.
Đâu phải mẹ không mong về với con, đâu phải mẹ không biết còn đang trông ngóng mẹ, nhưng vì cuộc mưu sinh, vì con, mẹ phải đi sớm về muộn. Hình ảnh của mẹ khiến ta nhớ đến hình ảnh con cò trong câu ca dao xưa: “Con cò lặn lội bờ sông.” hay: “Cái cò mà đi ăn đêm”.. – thật tội nghiệp biết bao.
Mẹ chưa về, nên bếp chưa lên lửa, mẹ chưa về nên cửa nhà trống trải làm sao. Bóng tối ùa về kéo theo những nỗi sợ mơ hồ trong tâm hồn thơ trẻ. Vì thế, niềm mong mỏi bước chân mẹ càng thêm khắc khoải hơn. Em mong mẹ không phải vì “xu bánh đa gừng” hay củ khoai, lùi mía. Em mong mẹ vì với em, mẹ là ấm áp, mẹ là bình yên. Có mẹ, căn bếp kia mới trở nên ấm cúng, có mẹ, mái nhà tranh mới bớt hoang vắng quạnh hiu.
Vậy nhưng, trong khi em bé chờ từng khắc bước chân mẹ, thì bước chân ấy vẫn “ì oạp” nơi cánh đồng xa. Từ tượng thanh “ì oạp” thật giàu sức gợi. Nó gợi lên từng bước chân khó nhọc của mẹ khi phải băng lội giữa bốn bề nước ruộng mênh mông, và lần nữa gợi lên cảm xúc nghẹn ngào nơi trái tim bạn đọc.
Thơ là tiếng nói của cảm xúc. Thơ là sợi dây truyền cảm đặc biệt giữa tác giả và độc giả. Nên đọc những vần thơ trên, người đọc không khỏi rưng rưng xúc động.
Có lẽ, ngày nào mẹ cũng đi làm về muộn như thế, ngày nào em bé cũng thắc thỏm chờ mẹ như thế, nên “nỗi đợi” đã vô thức ăn sâu vào tâm tưởng, đi cả vào giấc mơ của em. Em bé đợi mẹ cả trong mơ ở câu thơ cuối thật thương quá đi thôi. Đến bao giờ cuộc sống của mẹ và bé mới bớt nhọc nhằn, bao giờ mẹ mới được về sớm để em bé vui niềm vui bình dị bên mẹ mỗi khi chiều về chứ không phải đợi đến mỏi mòn rồi ngủ quên bên bậu cửa?
Bài thơ “Đợi mẹ” có số câu chữ không nhiều, lời thơ giản dị, tự nhiên, ngôn từ giàu sức gợi.. đã mang đến thật nhiều xúc cảm sâu lắng trong lòng người đọc. Nhà thơ đã thể hiện tình cảm của mình dành cho mẹ thông qua bài thơ. Cũng từ đó là một lời nhắn nhủ đến tất cả chúng ta hãy biết yêu thương mẹ của mình, biết trân trọng khi còn có mẹ.