Dàn ý chi tiết
1. Mở bài: Giới thiệu vấn đề định kể: Ngày đầu tiên đi học.
2. Thân bài:
a. Tâm trạng của em khi chuẩn bị đến trường
+ Soạn sửa sách vở, quần áo tươm tất chu đáo đợi ngày được đến trường.
+ Vui vẻ, háo hức vì sắp được gặp lại bạn bè, thầy cô.
+ Suy tư, băn khoăn không biết trong những tháng qua các bạn đã làm gì và thay đổi như thế nào.
b. Kể về ngày đến trường
+ Sáng hôm đó dậy sớm để ăn uống và chuẩn bị đến trường.
+ Ngạc nhiên trước sự thay đổi của mọi người và cảnh vật: các bạn ai cũng vui tươi và trông lớn hơn hẳn sau một mùa hè. Cây phượng đã rụng hết những bông hoa đỏ của đợt chớm hè…
+ Lớp học thơm tho mùi của bàn ghế mới, sách vở mới và những bộ quần áo mới.
+ Cô giáo luôn tươi cười và tận tình giảng dạy.
→ Ngày đầu tiên đi học thật vui tươi, hứng khởi.
3. Kết bài: Nêu cảm xúc về ngày đầu tiên đi học.
Mẫu 1
Đã nhiều năm rồi mà hình ảnh của buổi đi học đầu tiên không phai mờ trong kí ức của em. Sáng hôm đó, em thức dậy thật sớm, chạy ra sân tập thế dục và vệ sinh cá nhân xong, em liền vội vã ngồi vào bàn ăn sáng. Bố mẹ và chị đều khen em nhanh nhẹn, hoạt bát hơn mọi lần. Trong em, một cảm giác bồn chồn, vui vui xen lẫn sự lo lắng, sợ hãi đang diễn ra. Lần đầu tiên mặc bộ đồng phục chỉnh tề, em cảm thấy mình lớn hơn hẳn lên.
Đúng 6 giờ 30 phút, bố đưa em đến trường. Cổng trường Tiểu học Đinh Bộ Lĩnh mở rộng. Những lá cờ đuôi nheo đủ màu, sắp thành một hàng từ cổng trường nối dài theo đường Lí Thường Kiệt tung bay trước gió, hân hoan chào đón ngày tựu trường. Bố dẫn em đi dọc hành lang tầng trệt, rồi dừng lại trước cửa phòng lớp 1A.
Cô giáo từ trong lớp bước ra mỉm cười chào hai bố con. Sau lời chào hỏi, bố nói lời gửi gắm em cho cô giáo rồi cúi xuống vỗ về em: “Con ở lại với cô giáo và các bạn. Bố đến cơ quan đây! Tan trường bố hoặc mẹ sẽ đến đón con!”. Em ngoan ngoãn chào bố và bước cùng cô vào lớp. Xung quanh em là những gương mặt trẻ thơ, lạ lẫm. Buổi học hôm ấy cô đã động viên và dạy cho chúng em nhiều điều thú vị. Đó là ngày mà mãi mãi không bao giờ em quên.
Mẫu 2
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiểu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gì. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hẻm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cổng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói rằng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Mẫu 3
Đã mấy năm trôi qua rồi, bây giờ tôi đã khôn lớn. Như thể nghe thấy tiếng trống vang lên buổi tựu trường đầu tiên của tôi và tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa mới xảy ra thôi.
Vào tối hôm trước khi buổi tựu trường đầu tiên của tôi, ba tôi chuẩn bị cặp sách, mẹ thì ủi quần áo để chuẩn bị cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi thì háo hức đợi đến ngày mai vì đó cũng chính là sự tự hào của bố mẹ. Mong ước của họ là thấy con mình được cấp sách đến trường. Sáng hôm đó, tôi thức dậy thật sớm và vệ sinh cá nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp sách sẵn sàng. Quang cảnh trên con đường thật kì lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà lớn, từ những con đường hẹp đã trở thành một con đường rộng rãi, thoáng mát. Khi đến trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp và không dám bước vào nhưng khi thấy ai ai cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua cánh cổng đó là một thế giới kì diệu sẽ mở ra. Thế giới kì diệu ấy sẽ giúp chúng ta khôn lớn, biết được những kiến thức cần có và quen biết được nhiều bạn bè mới, thầy cô mới, mang đến cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, ai ai cũng đều đứng nghiêm chỉnh để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời vì bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Các lớp khác cũng đều như vậy. Tôi nghe nói bên Nhật, ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, ai ai cũng tạm thời gác công việc của mình để tham gia buổi lễ khai giảng năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính là ngày quan trọng nhất. Tới khi gặp cô giáo chủ nhiệm, tôi cứ sợ rằng cô sẽ rất nghiêm khắc và rất dữ cho tới khi qua tiết học đầu tiên thì tôi mới biết rằng cô là một cô giáo rất nhiệt tình trong việc giảng dạy, hiền lành, yêu thương và tận tình giúp đỡ chúng tôi trong việc học tập. Sau khi học hết ngày đầu tiên thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau mau đến để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.
Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ luôn luôn ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!
Mẫu 1
Tiếng trống trường rộn rã, cất lời “tùng, tùng, tùng,…” đã chứng kiến một thời khắc tôi lên lớp mới. Kỉ niệm những lần đi học đầu tiênchợt ùa về chiếm trọn tâm trí mà tôi tưởng như đã ngỡ quên vào miền xa xôi của ký ức.
Tôi còn nhớ như in, ngày đầu tiên đi học, cả nhà tôi đã rạo rực giống như tôi từ hôm trước, nào là mùi hồ dán, nhãn vở đẹp, viết tên tôi như để đánh dấu quyển sách này của tôi, cặp sách hình Barbie xinh đẹp theo như nguyện vọng của tôi. Bố mẹ đã cẩn thận viết số điện thoại của mình lên cặp, mới ban đầu tôi tò mò, nhưng sau được nghe giải thích rằng: “Phòng trường hợp chuyện không hay xảy ra”. Tôi tin ngày, yên tâm hơn nhường nào. Mỗi tập sách giáo khoa, tập vở, được Mẹ tôi và tôi nhanh thoăn thoắt lồng bìa, tôi ngắm nghía chúng đẹp đẽ, long lanh, mới tinh của sách vở mới, bút chì, thước kẻ được tôi kiểm tra lại cẩn thận một lượt. Tôi tự hứa sẽ giữ chúng nguyên vẹn, đẹp đẽ để tôi học được nhiều điều từ đó.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy theo như mẹ gọi, mọi thứ vệ sinh cá nhân tôi đều làm nhanh chóng, không như những ngày trước kia, phải để mẹ làm hộ, điều này làm ai trong nhà cũng ngạc nhiên, tôi thì coi đó là bình thường- vì giờ đây tôi đã là cô học sinh tiểu học. Ăn sáng cũng lanh lẹ, rồi háo hức được Mẹ đưa tới trường, qua bao nhiêu con đường mới lạ, làn gió mát khẽ phả vào mặt tôi, làm bay bay những lọn tóc tơ đã được mẹ tết gọn gàng. Tới trường, tim tôi đập nhanh. Chẳng biết bao lâu, mà chỉ rất nhanh cảm giác sợ hãi dồn nén đã bộc lộ.
Ngày đầu tiên đi học mà, sao tránh khỏi những băn khoăn, bịn rịn với người thân. Là “mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc”. Dù đã chuẩn bị tinh thần “thép” từ ở nhà, nhưng chẳng hiểu sao giờ khắc chia xa người thân tôi cứ trực trào nước mắt, trước môi trường xa lạ, bao nhiêu bạn bè mới, tôi tập quen dần khi phải sống nơi đây đến 5 năm tiểu học đầu đời. Khi tôi rời xa mẹ lần đầu tiên, với câu nói “Con đi học đi, ráng học giỏi nha con! Mẹ phải về đi làm rồi”, ngay lập tức nước mắt trào ra, nhưng cũng nhanh chóng đón tôi là một người cô giáo trẻ trung, xinh đẹp, tựa như một thiên thần, dang tay đón chúng tôi, động viên cho bố mẹ yên tâm công tác, đón chúng tôi vào lớp, có lẽ tôi nhanh khóc cũng nhanh quên, đó là điều dễ hiểu ở một đứa lứa tuổi con nít. Mãi sau tôi mới được biết, cô sẽ là chủ nhiệm của chúng tôi những năm tiếp theo, dìu dắt chúng tôi những bài học đầu tiên làm người. Một cảm xúc vui sướng, ấm áp lan tỏa trong lòng. Chúng tôi được chỉ đạo, xếp ngay ngắn, như bầy chim non, ngoan ngoãn và nghe lời, bao giờ đọc đến tên thì vào lớp. Sau phần đọc tên từng Ai cũng lo sợ, nên xô nhẹ nhau đến lúc vào lớp.
Và thế rồi, tiết học đầu tiên cũng bắt đầu, mặc cho bao bỡ ngỡ, tôi thực sự bị cuốn hút bởi phong cách giảng dạy của cô chủ nhiệm, cô tâm huyết, cẩn thận giảng cho chúng tôi hiểu. Bên cạnh đó, cô là người khuyến khích chúng tôi học tập, rồi dần dần thành quen, tôi hy vọng rằng mình sẽ học tập được nhiều điều từ mái trường này, làm tiền đề để tôi đi thật xa những năm tiếp theo.
Ngày đầu tiên đi học, nhiều cảm xúc, vậy nên nó mới để lại trong tôi làm tôi dễ nhớ. Có lẽ từ dễ thương, chính là miêu tả chính xác về ngày này, trong suy nghĩ non nớt lúc đó, tôi chỉ biết tự hứa sau đó tôi phải trưởng thành hơn, cố gắng nhiều hơn để học tập, sinh hoạt xứng đáng làm cháu ngoan Bác Hồ, làm bố mẹ tự hào hơn.
Mẫu 2
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta có rất nhiều kỉ niệm về ngày đầu tiên khiến ta nhớ mãi. Trong những kỉ niệm về ngày đầu tiên đó kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học có lẽ mãi mãi suốt cuộc đời này chúng ta không thể nào quên được.Ngày đầu tiên đi học với em nó là một kỉ niệm vô cùng đặc biệt trong cuộc đời nay. Một kỉ niệm quan trọng đối với đời học sinh của mỗi chúng ta.
Ngày đầu tiên đi học với em đó là ngày đầu bỡ ngỡ được mẹ chở tới trường dự buổi lễ khai giảng bước chân vào lớp 1. Ngày đầu với biết bao náo nức, mê say, nhưng cũng chứa đựng biết bao sự hồi hộp đợi mong của em và các thành viên trong gia đình. Từ trước đó mấy ngày mẹ em đã chuẩn bị cho em rất nhiều thứ chuẩn bị cho năm học mới. Vài ba bộ quần áo mới, trong đó có một bộ mẹ bảo đó là đồng phục để em mặc trong buổi đầu tiên khai giảng. Mẹ sắm cho em một chiếc cặp sách mới vô cùng đẹp mắt. Đó là một chiếc cặp sách có ba ngăn giúp em có thể để sách vở và những dụng cụ học tập một cách dễ dàng. Chiếc cặp sách có hình chú mèo máy Đôrêmon mà em yêu thích từ lâu. Mẹ sắm cho em rất nhiều những món quà nhỏ như nhãn vở, chiếc bút chì màu xanh đỏ.
Trước đêm khai giảng em vô cùng trằn trọc khó ngủ vô cùng, vì trong lòng em có rất nhiều câu hỏi và nhiều điều thắc mắc về ngày khai giảng. Em vô cùng hồi hộp không biết điều gì đang chờ đợi mình vào ngày mai. Em tự hỏi không biết thầy cô giáo có dễ gần không, bạn bè có dễ gần không? Em suy nghĩ rất nhiều nên nằm mãi không ngủ được, rồi em thiếp đi lúc nào không biết nữa. Trong giấc mơ của em em đã gặp một cô tiên áo dài. Cô có mái tóc dài nụ cười tươi tắn. Cô tiên nắm tay em đưa em đi thăm quan một vòng nơi những sân trường góc lớp, chỉ có biết chỗ ngồi của em trong lớp học. Trong giấc mơ em đã quen được nhiều bạn học mới ai cũng vô cùng dễ mến, gần gũi và đáng yêu vô cùng.
Sáng hôm sau, em dậy sớm tự mình vệ sinh cá nhân chọn bộ quần áo đồng phục mà mẹ đã chuẩn bị trước đó để mặc tới trường. Sau đó em được mẹ chuẩn bị cho bữa sáng ngon miệng. Sau khi ăn xong mẹ chở em tới trường. Khi xe của mẹ dừng ở cổng trường em vô cùng hồi hộ. Em nhìn thấy rất nhiều anh chị học sinh lớp lớn hơn mình đang tung tăng chạy giữa sân trường. Bên cạnh đó có những học sinh vẫn đang nép vào tay mẹ như em. Em đoán chính là những bạn học sinh mới như em. Mẹ dắt tay em đến khu vực lớp 1 rồi trao em cho cô giáo – Đó là một cô giáo vô cùng dễ thương cô có thân hình cân đối, cô mặc chiếc áo dài màu hồng vô cùng dễ thương. Cô có mái tóc dài tới ngang lưng nụ cười tỏa sáng, thân thiện khiến em vô cùng tự tin. Ngày hôm đó em đã gặp gỡ được rất nhiều người bạn mới đáng yêu và thân thiện. Những gì xảy ra trong ngày đầu tiên tới lớp giống hệt như trong giấc mơ của em đêm qua khiến em vô cùng tự tin trong ngày đầu tựu trường.
Ngày đầu tiên đi học em còn vụng về trong từng nét chữ nhưng đã được cô giúp đỡ tận tình chỉ dạy. Cô giáo đã nắm tay em luyện cho em từng nét chữ để em có thể viết ra từng nét đẹp nhất. Ngày đầu tiên đi học với em là một ngày không thể nào quên được. Đó là một ngày vô cùng đặc biệt trong cuộc sống của em, một ngày thiêng liêng, quan trọng lưu giữ trong em những kỉ niệm sâu sắc cả đời em vẫn nhớ mãi. Dù ngày đầu tiên tựu trường đó đã qua cách đây 7 mùa thu nhưng em vẫn luôn nhớ mãi cái ngày đầu bỡ ngỡ đó. Giờ đây, mỗi năm khi tiếng trống trường kêu lên như thúc giục em lại nhớ tới ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường. Em vừa đi vừa khóc mẹ dỗ dành yêu thương…
Mẫu 3
Trong cuộc đời, kiến thức rất quan trọng trong đời sống của chúng ta. Nhưng trong chúng ta không phải ai ai cũng đều được đi học cả đâu mà có rất nhiều người nghèo khó không có điều kiện để đi học. Và tôi nằm trong con số may mắn những người được đi học, được bồi dưỡng kiến thức và những bài học đạo đức thú vị. Vì vậy, những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học đối với tôi là những giây phút tuyệt vời, ấn tượng và khó phai trong lòng tôi.
Giờ đây tuy tôi đã là học sinh lớp tám rồi nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng trống “tùng... tùng... tùng... rất rõ năm đó là năm hai ngàn không trăm lẻ bảy. Vào hôm trước khi ngày khai trường diễn ra, tôi lấy làm hồi hộp và trong đầu cứ suy nghĩ về nhiều thứ liên quan đến trường lớp nào là “mình sẽ vào học ngôi trường như thế nào đây?”, “bạn bè có tốt không?”, “thầy cô có dữ không?”. Và những ngày này, ba mẹ tôi rất bận rộn. Không phải bận rộn vì công việc mà vì lo cho ngày khai trường đầu tiên của tôi. Ba thì đi mua giấy bao vở, dán nhãn, tập vở. Mẹ thì đi mua sách giáo khoa. Khi bao tập, tôi cứ nói thầm trong lòng không được làm dơ bất cứ cuốn tập nào nhưng suy nghĩ đó không được thực hiện tốt. Tôi đã làm rách bìa giấy bao tập. Tôi liền òa khóc lên nhưng nhờ mẹ tôi dỗ dành, an ủi nên tôi mới thôi không khóc nữa. Ba thì chỉ cho tôi bao vở làm sao cho đúng cách và cẩn thận, dán nhãn ra sao cho đẹp và dính chặt. Chị hai thi viết tên của tôi lên các giấy nhãn đó. Ôi! Những con chữ như rồng bay phượng múa thật tuyệt đẹp.
Và tôi còn nhớ, tôi vô tình làm lem mực vào một cuốn vở. Tôi khóc còn nhiều hơn cả lúc làm rách bìa bao. Sau đó, chị tôi an ủi một vài phút sau tôi mới thôi khóc. Tập vở, sách giáo khoa, bút viết, cặp táp đều đã sẵn sàng. Đến tối, tôi không tài nào ngủ được, phải một lúc sau tôi mới thiếp đi. Đến sáng, sau khi đã thức dậy làm vệ sinh cá nhân xong thì ba chở tôi đến trường, còn đưa cho tôi một quả bóng xinh xinh có hình mặt cười. Tôi thấy các em học sinh đến trường với gương mặt sáng sủa, vui vẻ. Tôi cảm thấy bản thân tự tin hơn hẳn khi có bộ đồng phục tuyệt đẹp trên người mình. Tôi thấy trường tôi vừa rộng rãi mà vừa đẹp đẽ nữa. Những cái cây cao cao có màu sắc đỏ thắm. Có bốn cái xích đu ở bốn góc sân trường.
Tôi giật thót tim khi nghe thấy tiếng trống khai trường vang lên “tùng... tùng... tùng”. Cả trường bắt đầu xếp hàng ngay ngắn trên sân. Và không biết va vào đâu mà bong bóng tôi mang theo bị bê. Tôi cố gắng nén lại không khóc lên. May mắn là có một bạn kế bên chia bớt cho tôi một vài bông hoa để đi diễu hành. Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, cô giáo chủ nhiệm đón học sinh lên lớp và cái bạn chia hoa khi nãy lại ngồi bên cạnh tôi. Mùi hương kì lạ của tập vở mới bỗng xông lên trong lớp. Đến giờ ra chơi dường như chỉ có khoảng mười lăm phút. Tôi ngồi trong lớp, không biết chơi với ai. và chơi trò gì nhưng có một đám bạn đến rủ tôi chơi. Tôi cảm thấy xúc động làm sao! Khi ra về, tôi vẫy tay chào tạm biệt các bạn mới của mình và lên xe. Bóng các bạn xa dần và tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc xao xuyến lạ thường.
Ngày đầu tiên đi học của tôi là như thế đó. Những kỉ niệm tuyệt vời ấy luôn đọng lại trong trí óc của tôi và cũng những kỉ niệm ấy thúc giục tôi vào việc học tốt hơn. Vì vậy, tôi quyết tâm học tốt để không phụ lòng cha mẹ.