Dàn ý chi tiết
a. Mở bài
- Giới thiệu hoàn cảnh khiến em nhớ lại lần mình không vâng lời ở trong quá khứ.
- Nêu lý do khiến đến tận bây giờ, sự kiện đó em vẫn còn nhớ rõ.
b. Thân bài
- Giới thiệu chung về đối tượng mà em đã không vâng lời (tên, tuổi, mối quan hệ với em)
- Hoàn cảnh, thời gian, địa điểm mà em phạm phải lỗi lầm đó
- Lý do mà em phạm phải lỗi lầm ấy
- Kể lại diễn biến của lần không vâng lời đó (kể chi tiết các hành động, lời thoại, suy nghĩ của bản thân em - kết hợp chặt chẽ giữa yếu tố kể và miêu tả, biểu cảm)
- Sau khi kết thúc sự kiện đó, em cảm thấy như thế nào?
- Em rút ra được bài học gì sau lần phạm lỗi đó
c. Kết bài
- Ở hiện tại, em vẫn nhớ rõ bài học nhận được sau lỗi lầm ở quá khứ.
- Em đã, đang và sẽ thay đổi bản thân như thế nào sau khi nhận được bài học đó.
Mẫu 1
Trong cuộc đời, có lẽ đó là kỉ niệm không bao giờ quên đối với tôi. Một lần được bố mẹ dẫn đi chơi công viên, tôi vui thích vô cùng. Vì mỗi lần được đi chơi công viên là tôi lại được chơi cùng nhiều bạn, được chơi nhiều trò chơi thỏa thích trong khuôn viên rộng lớn. Mỗi lần đi chơi, bố mẹ đều dặn: "Con đừng chơi xa quá, đặc biệt không được chạy nhảy tung tăng xa bố mẹ quá". Tôi hào hứng vâng rất to. Nhưng vừa tuột khỏi bàn tay bố mẹ, tôi chạy nhảy vui chơi, chơi hết trò này đến trò khác nên chẳng mấy chốc tách ra bố mẹ lúc nào không biết. Càng đi tôi càng không tim thấy bố mẹ ở đâu nữa. Tôi ngồi vào một gốc cây ôm mặt khóc.
Lúc sau, nhận ra sự vắng mặt của tôi, bố mẹ lo lắng đi tìm. Tìm một lúc không thấy, bố mẹ đã nhanh trí chạy lại phòng bảo vệ nhờ bác ấy loa tìm cháu bé Nguyễn Gia Khánh, có bố Ngọc, mẹ Mai. Nghe thấy tiếng loa, tôi òa khóc lên, một bác đi thể dục gần đó lại hỏi, hiểu rõ sự tình câu chuyện và đưa tôi lại phòng bảo vệ gặp bố mẹ.
Sau sự việc ấy, tôi đã bị bố nặng lời trách mắng vì lo lắng. Tôi ân hận vô cùng và tự hứa sẽ không bao giờ trái lời bố mẹ nữa.
Mẫu 2
Tôi là học sinh lớp 6A. Tính tôi rất hiếu động nên hôm qua, trước khi đi chợ xa mẹ dặn tôi: “Ở nhà một mình con chớ nghịch ngợm và đặc biệt không được trèo cây, vì trèo cây là nguy hiểm lắm đó!”. Tôi trả lời mẹ: “Dạ con nhớ mẹ ạ”. Thế nhưng mẹ vừa ra khỏi nhà tôi đã quên ngay lời mẹ dặn chạy tót ra vườn chơi. Ra đến vườn tôi đi hết gốc cây này sang gốc cây khác, chợt tôi nhìn thấy trên một cành xoài cao có một quả đã ửng vàng. Xoài đầu mùa ngon tuyệt! Tôi không nín được cơn thèm! Thế là việc trèo cây bắt đầu.
Tôi bám hai tay vào thân xoài và quặp hai bàn chân vào phía dưới rồi cứ thế nhích lên từng đoạn một. Khi một tay đã níu được một cành xoài lớn. Tôi đu người lên rồi đứng thẳng lên cành xoài. Tôi với tay ra hái trái xoài chín nhưng trái xoài nằm ở cành trên, với không tới. Tôi lại phải trèo tiếp lên cao rồi nhoài người ra hái trái xoài treo đung đưa ở đầu cành. Khi tay tôi vừa đụng vào trái xoài chín, cảm giác sung sướng chưa kịp đến thì bỗng rắc một cái, cành cây mà tôi đang đứng gẫy gục. Tôi tuột tay rơi bịch xuống đất, nằm sóng soài bất tỉnh. Lát sau tôi tỉnh lại thì thấy đùi trái đau nhức. Tôi lê lết mãi mới vào được trong nhà bò lên giường nằm. Khi mẹ về thì chân tôi lại càng đau. Tôi rên lên vì đau đớn. Mẹ hoảng hốt đưa tôi đi bệnh viện, sau khi chụp X quang xong bác sĩ bảo: “Xương đùi trái bị gẫy phải bó bột”.
Hơn hai tháng trời mẹ phải ròng rã chở tôi vào tận cửa lớp, rồi lại vào tận cửa để đón tôi về. Đến lớp tôi phải ngồi bất động một chỗ nhìn bạn bè vui đùa mà lòng khát khao biết mấy.
Sau lần gẫy xương đó tôi ân hận vô cùng vì đã không nghe lời mẹ. Tôi tự hứa, sẽ không bao giờ dám trái lời ba mẹ nữa.
Mẫu 1
Tôi vốn dĩ là một đứa con gái bướng bỉnh và ngỗ ngược vô cùng , nhưng tôi thà chấp nhận không xem lại bản thân mình còn hơn là xem mình đã làm đúng chưa. Mặc lời nói ngoài tai của tất cả mọi người, trong đó có mẹ, tôi vẫn thản nhiên nô đùa mặc dù mẹ tôi đã nhiều lần nhắc nhở thậm chí là có khi còn lôi tôi ra đánh đòn nhưng tôi vẫn "chứng nào tật nấy ". Những lời mẹ nói với tôi đều như " nước đổ lá khoai " hết vì tôi ko bao giờ nghe, vâng dạ cho có rồi lại tót đi chơi. Phải sau này khi mà tôi làm mẹ tôi buồn tôi mới ngộ ra rằng mẹ quan trọng hơn tất cả trên đời.
Như tôi đã nói, tôi là một đứa con gái bướng bỉnh không nghe ai hết và luôn luôn làm theo ý mình cho đến hôm đó... Vì ở lớp tôi hay được điểm kém, không tập trung nghe bài giảng và dĩ nhiên là đã có lần tôi trốn học bỏ đi chơi, không phải 1 lần mà là thường xuyên là đằng khác cơ. Tuy vậy, do nể mặt gia đình tôi nên cô cũng ngại cho mẹ tôi biết về việc này. Tuy nhiên hôm đó, tôi cứ ngỡ rằng cô sẽ không báo cáo tôi đâu nên như thường lệ tôi trốn học đi chơi với mấy đứa bạn nữa. Tan học, tôi lạch bạch phi đến lớp lấy đồ thì thấy những tập bài kiểm tra nhàu nát với những con điểm 3,4 có cả điểm 1 nữa cơ nhưng tôi cứ lờ đi, vơ vội tập giấy nhàu nát ba chân bốn cẳng chạy về nhà vì nhà tôi cách trường không xa nên nếu tôi về muộn sẽ bị nghi ngờ. Tôi vừa về đến nhà đã bắt gặp mẹ đứng chắn ngay ngoài cổng, nếu tôi nhớ đúng thì bao giờ mẹ cũng về muộn hơn tôi tầm 30 phút gì đó đủ thời gian để tôi nấu cơm mà không bị nghi ngờ, vậy sao hôm nay mẹ về sớm thế. Mẹ ngăn tôi đứng trước cửa, tôi bước đến vẫn chưa hết sau cơn kinh ngạc thì mẹ tôi tiếp lời:
- Hôm nay con đã đi đâu ? Con có đến trường không đấy ?
- Có mà, hôm nay...con...có đến...trường mà.
-Vậy sao cô lại nói con không có trong lớp mà còn là nhiều hôm không có trong lớp, con giải thích thế nào về việc này và cả về việc con không tập trung học hành nữa ?
Tôi run bắn lên, hóa ra hôm nay cô mới trả bài cho tôi là để mẹ có thể thấy được kết quả học tập của tôi trong suốt những ngày qua.
Tôi lắp bắp:
- Dạ...Dạ, con..con.
- Không có dạ rơm gì hết, hôm nay mẹ phải chỉnh đốn lại con mới được. Giờ đưa cho mẹ xem cặp sách xem hôm nay con học những gì ?
Rồi mẹ gỡ chiếc cặp sách mà tôi luôn để mạng nhện , bụi bặm cuốn lấy nó gỡ ra khỏi tay tôi. Vừa lúc đó, tôi đâm tức giật lại cái cặp và hét toáng lên:
- Mẹ không đc lục cặp con, con không cho phép mẹ được dụng vào cặp của con, đây là cặp con chứ đâu phải của mẹ, mẹ đừng có đụng vào cặp con.
Do tôi giật mạnh quá nên khiến đống giấy nhàu nát gồm những con số phê đỏ chót rơi rã, cũng vì vậy mà mẹ tôi bị ngã bổ nhào xuống. Mẹ đứng dậy từ từ và chậm rãi lượm những tờ giấy vụn lên xem trước con mắt sợ hãi của tôi. Tôi không để ý nhưng tôi chỉ thấy lông mày mẹ hay cau lại. Mẹ không nói gì hết chỉ lẳng lặng quay gót vào nhà, tôi chỉ lẽo đẽo theo sau. Hôm đó mẹ tôi vẫn ngồi ăn với tôi như thường nhưng trong lòng tôi cảm thấy trống vắng vô cùng. Hằng ngày, khi chỉ có hai mẹ con ngồi ăn cơm, nhà tôi không lúc nào thiếu vắng tiếng cười nhưng hôm này thì khác rồi. Suốt bữa ăn, mẹ tôi không mở miệng mặc dù mẹ vẫn luôn luôn gắp thức ăn cho tôi đều đặn.
Chiều hôm đó mẹ tôi vẫn đi làm như thường. Chiều đó, tôi đã cảm thấy thật ân hận và hổ thẹn làm sao về chình mình. Tôi ngồi thẫn thờ, lòng hoang mang tột độ không biết phải làm sao, chỉ mong đó chỉ là 1 giấc mơ nhưng đó đều là sự thật. Chiều đó có rất nhiều đứa bạn rủ tôi đi chơi nhưng tôi không đi, chỉ muốn ngồi ở nhà, chốn vào một góc. Chiều đó, tôi đã khóc rất nhiều khi nghĩ về hành động của mình, chỉ mong mẹ sớm về để đc nói với mẹ lời xin lỗi. Chiều tối, mẹ tôi mới về, nhưng tôi không đủ can đảm để nói ra câu xin lỗi đó. Bữa ăn trôi qua rất nhanh rồi cũng đến lúc chập choạng tối, tôi leo lên giường đợi mẹ với ánh mắt lóe lên 1 niềm hi vọng. Nhưng tôi lợi chập mát lúc nào không hay, chỉ biết lúc tôi mơ màng nửa tỉnh nửa mê thì đã thấy mẹ âu yếm ôm tôi vào lòng, lúc đó tôi chỉ mong được nhỏ lại chui vào lòng mẹ như thưở nào. Phải đợi đến sáng hôm sau, tôi mới lí nhí dám xin lỗi mẹ qua những dòng viết nắn nón.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm xúc khi đc mẹ tôi tha thứ. Tôi hiểu ra rằng, tình yêu thương có thể tha thứ và bỏ qua tất cả.
Mẫu 2
Cuối năm học vừa qua, em đạt được danh hiệu Học sinh tiên tiến xuất sắc. Có được kết quả này một phần là nhờ em rút ra được bài học cay đắng ở đầu học kì I. Chuyện là thế này:
Thầy dạy Toán của em rất nghiêm khắc và cẩn thận. Thầy thường nói rằng Toán là bộ môn mà kiến thức liên kết với nhau rất chặt chẽ, nếu hiểu không kĩ phần trước thì phần sau sẽ khó tiếp thu. Em đã không vâng lời thầy, dù chỉ một lần.
ke mot cau chuyen ve mot lan em khong vang loi co giao Vốn là học sinh giỏi Toán nên bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy gọi điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy, em ung dung ngắm bầu trời qua khung cửa sổ và tha hồ tưởng tượng đến trận đá bóng giao hữu chiều nay giữa lớp em với lớp 7B mà em là một chân sút có hạng.
Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra là thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi kiểm tra một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này?! Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: “Kìa, chép đề đi chứ!”.
Em có cảm giác là tiết kiểm tra hôm ấy kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xoá. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tung lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.
Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 4, tim em thắt lại. Em cố giữ vẻ mặt thản nhiên để che giấu bao sóng gió trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Chỉ vì em không nghe lời thầy, chủ quan trong học tập nên mới ra nông nỗi. Sau đó, em đã cố gắng rất nhiều nhưng điểm trung bình môn Toán học kì I chỉ đạt loại khá.
Nhờ cố gắng học tập, cuối năm, em vẫn đạt được danh hiệu Học sinh tiên tiến xuất sắc nhưng em không sao quên chuyện cũ. Giờ đây, em kể lại chuyện này với thái độ tự kiểm điểm nghiêm túc. Chủ quan, tự mãn tất sẽ dẫn đến thất bại. Đó là bài học sâu sắc không chỉ trong đời học trò mà trong suốt cuộc đời của mỗi con người.