Dàn ý chi tiết
1. Mở bài
– Giới thiệu về trải nghiệm đáng nhớ mà em sẽ kể.
2. Thân bài
– Kể về kỉ niệm đáng nhớ: vui hay buồn? được khen hay bị chê? may mắn hay xui xẻo?
– Kỉ niệm đó xảy ra ở đâu? Lúc nào?
– Sự việc chính và các chi tiết: Điều gì đã xảy ra? Diễn biến như thế nào? Vì sao lại xảy ra?
– Em có cảm xúc như thế nào khi câu chuyện diễn ra? Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào?
3. Kết bài
– Em suy nghĩ gì về kỉ niệm đó? Bài học rút ra là gì?
– Suy nghĩ của em về mẹ
Mẫu 1
Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em cùng với mẹ, chắc chắn chính là lần mà em và mẹ cùng nhau trồng vườn hoa ở trước sân.
Lúc ấy, gia đình em vừa chuyển về ngôi nhà này. Phần đất nhỏ trước sân trơ trọi và trống trải. Thế là mẹ đã quyết định trồng một hàng hoa thật xinh đẹp ở đó. Nghe mẹ kể, em liền thích thú xin được “hỗ trợ”. Thế là, cả hai mẹ con cùng bàn bạc xem nên trồng hoa gì, như thế nào. Cuối cùng, mẹ và em quyết định sẽ trồng hai cây mai lớn ở hai góc vườn. Ở giữa trồng xen kẽ các bụi hoa thược dược và đồng tiền với nhau.
Hôm sau, bố chở hai mẹ con đi mua cây hoa rồi chở sẵn về nhà, sau đó mới đi làm. Em và mẹ mặc trang phục làm vườn, rồi bắt đầu cuốc đất cho tơi, nhặt hết lá khô, cỏ dại cho đất sạch. Rồi mẹ đánh dấu vị trí các hố cần đào để trồng cây. Mệt nhất là hai chiếc hố trồng cây mai, em và mẹ loay hoay mãi mới có chiếc hố vừa gốc cây. Rồi em cẩn thận xúc từng chút phân trong chiếc túi đổ vào hố và trộn ít đất ở trên.
Cuối cùng là cho cây vào hố và lấp đất lại. Trong lúc làm, em còn bị trầy hết bàn tay vì xách xô đựng cây nặng quá. Tuy nhiên vết thương ấy chẳng hề hấn gì cả. Em và mẹ vẫn hăng hái trồng hết vườn cây. Cuối cùng là tưới nước cho chúng, lúc ấy em cảm thấy vui sướng lắm.
Đến nay, vườn hoa nhỏ đã tươi tốt, nở hoa rực rỡ rồi. Chờ thêm hai tháng nữa, mùa xuân về, hoa mai cũng sẽ nở rộ. Mỗi khi nhìn ngắm vườn hoa, em lại sung sướng nhớ về trải nghiệm tuyệt vời ngày hôm đó với mẹ yêu.
Mẫu 2
Sáng nay, em đã được mẹ chỉ cho cách tự tay chuẩn bị và làm món nem rán. Đây là một trải nghiệm rất tuyệt vời của em.
Đầu tiên, em cũng mẹ đi chợ để mua các nguyên liệu cần cho món nem. Chà, không hề ít chút nào. Để đảm bảo khong thiếu gì, trước lúc đi, em đã viết tất cả ra một tờ giấy nhỏ để mẹ kiểm tra giúp. Đến chợ, đầu tiên là vào hàng rau mua mộc nhĩ, hành lá, cà rốt…
Rồi đi mua thịt, mua tôm, mua cả lá cuốn, trứng gà nữa chứ. Về nhà, mẹ hướng dẫn em rửa sạch nguyên liệu và sơ chế. Em đảm nhiệm việc cho đồ vào máy xay và xay nhuyễn chúng ra. Riêng cà rốt và khoai lang thì nạo sợi, nó hơi khó nên em nhờ mẹ giúp. Cuối cùng, em trộn đều các nguyên liệu lại với nhau và bắt đầu cuốn. Cuốn nem lúc đầu nhìn thì khá đơn giản, nhưng khi bắt tay vào làm em mới thấy khó.
Đầu tiên là phải làm sao dàn nhân thật đều, cuốn thật chắc tay để cuốn nem dài, đẹp, không bị bung ra. Phải đến chiếc nem thứ năm, em mới cuốn được cho gọn và đẹp. Dần dần quen tay, em đã có thể cuốn nhanh hơn, tuy chưa được đều và đẹp như mẹ làm những em vẫn rất thỏa mãn.
Đến tối, món nem rán được bày lên bàn. Bố đã ăn và tấm tắc khen ngon. Em vui lắm! Thật mong em sẽ có thêm nhiều trải nghiệm thú vị khác cùng mẹ trong căn bếp của gia đình.
Mẫu 3
Có người đã từng nói rằng: “Từ trải nghiệm của quá khứ chúng ta ta rút ra bài học dẫn đường cho tương lai”. Trong cuộc sống, mỗi người sẽ có được nhiều trải nghiệm quý giá. Tôi cũng vậy, nhờ có trải nghiệm đó, tôi nhận ra được nhiều điều giá trị cho bản thân.
Khi còn bé, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm. Còn nhớ lúc tôi học lớp ba, một lần đã bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi được tan học sớm. Mẹ đến đón tôi về nhà. Trên đường về, mẹ có vào siêu thị để mua đồ. Tôi rất háo hức vì trong siêu thị có nhiều đồ ăn.
Mẹ đi gửi xe, rồi dắt tôi vào trong siêu thị. Lúc này, siêu thị rất đông người. Các gian hàng nào cũng có người mua sắm. Mẹ dặn tôi phải luôn theo sát để tránh bị lạc. Hai mẹ con đi đến gian hàng bán đồ ăn. Rất nhiều bánh, kẹo được bày bán. Tôi nhìn mà thích thú vô cùng.
Do mải ngắm những món đồ ăn, mà tôi không để tâm đến tiếng gọi của mẹ. Vậy là tôi đã lạc mất mẹ từ lúc nào. Lúc đó, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi nhìn khắp các phía vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi chạy khắp nơi để tìm mẹ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu. Tôi liền bật khóc.
Thấy vậy, mọi người xung quanh liền tới hỏi chuyện tôi. Tôi vừa khóc, vừa kể cho họ nghe. Sau đó, có một cô đã đề nghị đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Tôi đi theo cô, lúc này cũng đã nín khóc. Ở đây, họ đã nói trên loa phát thanh để mẹ có thể nghe được. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ đã đến. Tôi thấy khuôn mặt của mẹ rất lo lắng. Mẹ chạy đến ôm chầm lấy tôi.
Tự nhiên, tôi bật khóc nức nở. Mẹ vừa lau nước mắt, vừa nói xin lỗi. Còn tôi thì cảm thấy hối hận vô cùng. Trên đường về nhà, tôi đã xin lỗi mẹ. Lời nhắc nhở của mẹ khiến tôi nhận ra bài học quý giá. Một trải nghiệm đáng nhớ khiến tôi hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình, cũng như cần phải ngoan ngoãn hơn.
Trải nghiệm với người thân luôn đem đến nhiều giá trị. Mỗi người hãy tích cực trải nghiệm để tích lũy và hoàn thiện bản thân trở nên tốt đẹp hơn.
Mẫu 1
Trong cuộc sống của mỗi chúng ta,ắt hẳn ai ai cũng có những trải nghiệm đáng nhớ với gia đình.Bản thân em cũng như vậy,em cũng có một trải nghiệm mà em nghĩ là đáng nhớ nhất cùng với ba và mẹ của em
Thời điểm đó,tôi cũng đang học lớp ba và đang chuẩn bị đón năm mới cùng với gia đình.Nhưng một chuyện đã xảy ra:Lúc đó em đang chơi với trái bóng của mình thì đứa em gái của em lại tới gần đó,em đã bảo nó là tránh xa ra một chút nhưng nó không chịu nghe cứ tiến gần rồi bị em lỡ chân sút một quả bóng ngay mặt nó làm nó khóc nẫng lên.
Mẹ tôi đi ra và quát mắng và đánh đòn tôi nhưng tôi nào có cam tâm,rõ ràng là em gái tôi không nghe tôi nên nó mới bị như vậy chứ.Mẹ tôi tức quá đánh tôi rồi chỉ tay ra ngoài mà nói:
- Mày không cam tâm thì cút ra khỏi nhà.
Nghe mẹ nói như thế,em cũng chiều theo ý mẹ,em không do dự đi thẳng ra ngoài mà không có dấu hiện dừng lại.Lúc đó mẹ em hôt hoảng đi ra ngoài và nói:
- Mày đi đâu đấy?
Nghe như vậy,em thầm nghĩ: "Chẳng phải làm theo ý mẹ sao,giờ còn muốn gì nữa"
Em cứ đi mãi,đi mãi không biết đi đến nơi nào.Em cùng chỉ biết đi bộ đến nhà của mấy đứa bạn của em chơi với chúng nó.Tuy nhiên,trớ trêu làm sao khi mà em đi đến nhà nào thì không thấy chúng nó đâu hết.
Không biết đi đến nơi nào,em chỉ đành đến công viên và nằm dài trên chiếc ghế bằng đá,nhìn ra đường thì em có thể thấy ba mẹ của em lái xe đi đâu đó,hình như là đi tìm em.Vậy là em lại cố gắng lảng tránh đi để ba mẹ không thể thấy em.
Nằm trên ghế hoài cũng chán,em quyết định đi bộ đến nhà thằng bạn xa nhất của em,nhà nó cách nhà em chỉ tầm ba km chứ mấy nhưng vẫn như mọi lần nhà nó cũng giống mấy đứa kia,không có ai cả.
Buồn bã vì không có gì làm,em đi đến trường chơi thì lại gặp ngay ba đang lái xe về phía mình,đến gần mình thì ba dừng xe lại và mắng:
- Mày làm gì ở đây?
Nghe ba nói như vậy em cũng chỉ biết nói:
- Mẹ đuổi con đi.
Câu trả lời thờ ơ của em khiến ba tôi tức giận và bảo em lên xe. Sau đó ba em đưa em về nhà và gọi điện bảo là đã tìm thấy em. Không lâu sau đó,mẹ em cũng về tới nhà,lúc về tới khi thấy em thì mẹ lại quát:
- Đi đâu?
Nghe mẹ nói em chỉ biết im lặng không nói gì,đúng hơn là không thể nói gì.
Sau ngày hôm đó,em nhận ra rằng cái hành động đó của em là cái hành động ngu ngốc nhất mà em từng làm,nó in sâu vào trí nhớ của em khiến em không tài nào quên được,em cũng học được một bài học quý giá khi được trải nghiệm lần đầu đi bụi.
Mẫu 2
Mỗi chúng ta không có ai sinh ra đã hoàn hảo đến mức tuyệt đối. Trong hành trình trưởng thành của mình, vô tình hay cố ý, chúng ta mắc phải những lỗi lầm. Những lỗi lầm ấy đôi khi lại làm tổn thương tới những người xung quanh. Em đã từng như thế. Cho đến hôm nay, hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi vẫn in sâu trong tâm trí em.
Em may mắn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Cha thường bận việc ở những miền đất xa xôi nên mẹ luôn quan tâm, chăm sóc em hết mực. Từ ngày cắp sách tới trường, em luôn cố gắng đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Mẹ và cha lúc nào cũng tự hào và tạo điều kiện tốt nhất cho em. Niềm tin của mẹ đặt trọn vẹn ở em, mẹ thậm chí không khắt khe thời gian học tập ở nhà với em.
Năm em học lớp 5, câu chuyện ấy đã xảy ra. Em mải chơi, lơ là việc học tập. Để rồi lần kiểm tra cuối kỳ 1, em bàng hoàng nhận bài kiểm tra điểm thấp. Trên trang giấy trắng, trong ô vuông điểm và lời phê ngay ngắn, con số 3 và dòng chữ “Lười học bài, kiến thức mơ hồ” đỏ chót chói mắt. Nỗi thất vọng và lo lắng bủa vây lấy em. Trống tan trường đã điểm mà em vẫn thẫn thờ ngồi trong lớp. Em suy nghĩ biết nói như thế nào với mẹ. Cả con đường về nhà quen thuộc cũng trở nên đáng sợ với em hơn bao giờ hết. Cuối cùng, em quyết định nói dối, em sẽ giấu kĩ bài kiểm tra này, mẹ chắc chắn sẽ không biết.
Cánh cổng gỗ đã hiện ra trước mắt. Giọng nói ấm áp của mẹ vang lên, ân cần hỏi em đi học về có mệt không. Mẹ pha cho em một cốc nước mát, nụ cười vẫn nở trên môi, mẹ hỏi: “Bài kiểm tra cuối kỳ con làm tốt chứ? Có áp lực quá không?” Em giật mình, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của mẹ, em khẽ đáp: “Dạ, cũng ổn ạ” rồi lấy cớ vào phòng làm bài tập. Em đem bài kiểm tra kẹp vào quyển nhật ký, giấu tận trên tầng cao nhất của giá sách.
Nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, em bị mẹ phát hiện. Một tuần trôi qua êm đẹp vì bài điểm kém đã giấu kín. Cho tới một hôm, em đi học về mà không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ ngoài phòng khách. Em rảo bước về phòng cất cặp sách. Qua khe cửa nhỏ, hình ảnh trong phòng làm em dừng hẳn lại. Giá sách bị đổ, sách vở nằm la liệt dưới đất, và trong đống lộn xộn đó, bài kiểm tra ở ngay dưới chân mẹ em. Mẹ cầm nó lên, em thấy khuôn mặt mẹ ngạc nhiên, bất ngờ rồi buồn bã vô tận. Hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đã ươn ướt lệ. Đôi tay gầy guộc của mẹ run lên nhè nhẹ. Lòng em dường như thắt chặt lại. Em khẽ gọi: “Mẹ”. Mẹ chầm chậm quay đầu nhìn em. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt, giọng nói trong trẻo, ấm áp thường ngày chợt nghèn nghẹn, khàn khàn: “Con về rồi à. Rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Mẹ nhanh tay gấp bài kiểm tra kia vào chỗ cũ, xếp lại sách đổ xuống cho tôi. Em cứ đứng như trời trồng ngoài cửa, lòng ngập tràn nỗi ân hận. Mẹ không đánh mắng mà im lặng, thể hiện nỗi buồn đó là rất lớn.
Bữa cơm yên lặng trôi qua, em cúi đầu, len lén nhìn vành mắt đỏ hoe của mẹ. Cả ngày hôm ấy, mẹ không nói thêm lời nào nữa. Em đắn đo mãi, quyết định xin lỗi mẹ. Em đứng bên giường khi mẹ đi nằm nghỉ, giọng lí nhí: “Con xin lỗi mẹ, con không nên học hành sa sút còn giấu mẹ. Con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, mẹ đừng buồn mẹ nhé.” Em dứt lời rồi òa lên khóc. Mẹ hoảng hốt ôm lấy em, mẹ cũng khóc: “Con biết lỗi là tốt rồi. Đừng giấu mẹ, con phải tin tưởng cha mẹ. Dù có bị điểm kém, con nói ra mẹ mới biết và cùng con cố gắng. Con dù thế nào cũng là con của mẹ”. Giọng nói thân thương của mẹ vỗ về trái tim em, truyền cho em sức mạnh để kiên cường hơn. Mẹ con em cứ ôm nhau như vậy, lòng em nhẹ nhõm đi trông thấy.
Thời gian trôi đi, lỗi lầm ngày đó em đã sửa đổi. Song hình ảnh cảm động của mẹ vẫn luôn hiện diện nhắc nhở em phải sống cho xứng đáng. Mẹ là niềm hạnh phúc, là ánh mắt trời soi sáng cuộc đời em. Người mẹ nào trên thế gian này cũng vĩ đại, hãy trân trọng và yêu thương mẹ của mình.
Mẫu 3
Mới hôm qua trời còn nóng bức, vậy mà chỉ sau một đêm mưa, trời bỗng trở rét lạnh. Thế là mùa đông đã về. Vì hôm nay là chủ nhật, không phải đi học, nên em đã cùng mẹ dành ra một buổi chiều để chuẩn bị đồ đạc cần dùng cho mùa đông của cả nhà.
Đầu tiên, em cùng mẹ đem những chiếc chăn mỏng đắp vào mùa hè lên máy giặt để đem cất. Sau khi máy giặt hoạt động, thì em mới bắt đầu việc dọn dẹp của mình. Là một chàng thanh niên khỏe mạnh, em nhận việc vác những chiếc đệm lớn được cất ở trong kho ra. Trước khi mở túi đệm, mẹ cẩn thận lau sạch lớp vụi bên ngoài để tránh bám bẩn. Rồi mới lấy đệm ra, đặt lên giường. Tiếp đó, em mở các túi lớn đựng chăn ga mùa đông được hút chân không ra, rồi cùng mẹ lồng ga và thay chăn cho cả ba chiếc giường trong nhà. Nếu hôm nay mà chỉ có mẹ ở nhà, thì sẽ rất vất vả, bởi mẹ khá nhỏ con mà chăn thì lại nặng nề. Nghe mẹ nói vậy, em như được tiếp thêm sức mạnh để làm việc.
Xong phần giường ngủ, công việc tiếp theo chính là tủ áo quần. Mẹ cẩn thận thu gấp những bộ trang phục mùa hè cho vào các túi lớn. Mỗi khi xong một túi, em sẽ dùng máy để hút sạch không khí trong đó ra, giúp túi đồ vừa thu nhỏ tiết kiệm diện tích, vừa tránh được bụi bẩn. Sau đó, em nhanh nhẹn mang chúng cất vào tủ áo quần trong phòng giữ đồ. Tiếp đó, em kéo ra sáu chiếc túi lớn khác đang đựng áo quần mùa đông. Trong lúc chờ các túi đồ phồng lên lại, em và mẹ dùng khăn lau qua các tủ áo quần trong nhà. Rồi mới cẩn thận sắp xếp đồ đông vào tủ. Em cao hơn mẹ, nên sẽ treo các món đồ cần treo lên móc. Còn mẹ sẽ xếp đồ vào ngăn kéo. Hai mẹ con phối hợp nhịp nhàng, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ lắm. Mẹ bảo tối nay cả nhà sẽ cùng ăn lẩu để đón ngày mùa đông đầu tiên của năm. Nên khi xếp đồ xong, hai mẹ con sẽ đi siêu thị để mua nguyên liệu. Nghĩ về bữa lẩu ngon lành, tay em thoăn thoắt càng nhan. Sau hơn 30 phút, đồ đạc đã được xếp gọn gàng vào từng tủ áo quần. Vậy là tất cả đâ sẵn sàng cho mùa đông năm nay rồi. Lúc này, máy giặt cũng vừa giặt xong, em vội chạy lên ban công đem những chiếc chăn phơi lên sào. Hôm nay tuy không có nắng như mùa hè, nhưng tiết trời lạnh lẽo hanh khô lại nhiều gió như thế này, thì qua một đêm là chăn sẽ khô rồi. Xác định mọi thứ đều đã xong xuôi, em liền gọi mẹ chuẩn bị để cùng nhau đi mua đồ cho bữa tối.
Buổi chiều chủ nhật của em đã trôi qua vui vẻ và ý nghĩa cùng với mẹ như vậy đó. Em cảm thấy rất vui vẻ với trải nghiệm đó. Vì em không chỉ được giúp mẹ của mình, mà còn được cùng mẹ trò chuyện và tâm sự với nhau nhiều hơn.