Dàn ý chi tiết
I. MỞ BÀI
Dẫn dắt, nêu vấn đề nói tục chửi thề. Nhận xét, ý kiến cá nhân về vấn đề này.
II. THÂN BÀI
* Giải thích khái niệm: Nói tục chửi thề là gì? Cách nói năng, giao tiếp sử dụng các từ ngữ kém văn hóa, mang ý nghĩa tiêu cực gây xúc phạm đến đối tượng giao tiếp.
* Nêu thực trạng nói tục chửi thề của giới trẻ và học sinh hiện nay:
- Nói tục chửi thề đang trở thành một hiện tượng phổ biến ở nhiều tầng lớp trong xã hội đặc biệt là giới trẻ.
- Tốc độ lây lan và gia tăng của thói xấu này ngày càng nhanh chóng.
- Nói tục chửi thề có xu hướng trở thành thói quen của một bộ phận người trong xã hội.
- Việc ngăn chặn và kiểm soát vấn đề chưa mang lại hiệu quả như mong muốn.
Nguyên nhân của nói tục chửi thể:
- Ý thức cá nhân của giới trẻ con kém, chưa ý thức được tác hại và bản chất của việc nói tục chửi thề.
- Quan niệm chưa chín chắn về thói nói tục chửi thề ở giới trẻ (xem đây là cách hơn thua, thể hiện bản thân, chứng tỏ,…).
- Ảnh hưởng từ môi trường sống thiếu lành mạnh (bạn bè, người lớn nói tục chửi thề khiến trẻ học theo).
- Gia đình và nhà trường chưa có biện pháp giáo dục và quan tâm thích đáng.
- Sự yếu kém trong kiểm soát các mạng xã hội, game online, phim ảnh,… có sử dụng yếu tố nói tục chửi thề.
- …
* Hậu quả của nói tục chửi bậy:
- Ảnh hưởng tiêu cực đến nhân cách, phẩm chất con người.
- Đánh mất đi vẻ đẹp văn minh của xã hội.
- Làm giảm giá trị của một con người, khiến họ không nhận được sự tôn trọng và đánh giá cao từ những người xung quanh.
- Làm tăng sự mâu thuẫn và tranh chấp giữa người và người trong xã hội có thể dẫn tới nhiều hậu quả nghiệm trọng như đánh nhau thậm chí tới tính mạng
* Lời khuyên để tránh nói tục chửi thể:
- Rèn luyện, nâng cao ý thức cá nhân.
- Học hỏi, chọn lọc và tiếp thu những lời hay, ý đẹp.
- Nhà trường và gia đình có sự quan tâm và điều chỉnh hợp lí trong cách giáo dục và chăm sóc trẻ.
- Các cơ quan nên có sự kiểm soát chặt chẽ hơn các văn hóa phẩm trước khi phát hành.
…
III. KẾT BÀI
Khẳng định lại vấn đề (nhận định, suy nghĩ của em về nói tục chửi thề). Rút kinh nghiệm, đưa ra lời nhắn nhủ,…
Mẫu 1
Hiện nay, hiện tượng nói tục chửi thề của học sinh đang trở nên phổ biến và đáng lo ngại. Nhiều học sinh đã quen với việc nói những từ ngữ không chỉ thiếu văn hóa, mà còn khiến người nghe hoặc đối tượng bị chỉ trích cảm thấy bực tức, khó chịu.
Nguyên nhân chính của hiện tượng này có thể là do tác động của các yếu tố xã hội như phim ảnh, truyền thông và cách thức giáo dục không phù hợp. Bên cạnh đó, một số học sinh có thể nói tục chửi thề để thể hiện sự thích thú, sự đồng cảm với bạn bè hoặc muốn tỏ ra mạnh mẽ và tự tin.
Tuy nhiên, nói tục chửi thề là một hành động không chỉ thiếu văn hóa, mà còn gây ảnh hưởng tiêu cực đến các mối quan hệ xã hội. Việc sử dụng từ ngữ thô tục có thể dẫn đến những cuộc cãi vã, xung đột và hủy hoại các mối quan hệ giữa bạn bè, đồng nghiệp hoặc người thân. Nó cũng có thể gây tổn thương tâm lý đến các đối tượng bị chỉ trích và ảnh hưởng đến tình hình học tập và làm việc.
Do đó, để ngăn chặn hiện tượng này, cần phải tăng cường giáo dục đạo đức và văn hóa cho học sinh. Trường học cần đưa ra các chính sách nghiêm ngặt đối với hành vi nói tục chửi thề, và các giáo viên cần thường xuyên giảng dạy về ý nghĩa của từ ngữ và giới hạn sử dụng chúng. Cha mẹ cũng cần chịu trách nhiệm trong việc giáo dục con em mình và kiểm tra các hành động nói tục chửi thề của con em.
Trên tất cả, nói tục chửi thề là một hành động không chỉ gây ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ xã hội mà còn có thể gây ảnh hưởng đến tâm lý của người nghe. Chúng ta cần phải có sự nhạy cảm với việc sử dụng từ ngữ.
Mẫu 2
Ông bà ta đã có câu “Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”, ý muốn nói đến tầm quan trọng của những ngôn từ, lời nói trong mối quan hệ giữa người với người. Thế nhưng, bên cạnh những lời hay ý đẹp thì vấn nạn chửi tục, nói bậy vẫn thường xuyên xuất hiện trong các cuộc đối thoại đời thường. Đặc biệt, hiện tượng này liên tục xảy ra ở giới trẻ, gây nên những hệ quả khôn lường.
Nói tục chửi bậy là một biểu hiện xấu trong phong cách giao tiếp của mỗi người. Thay vì họ tích cực nói những lời hay lẽ phải, dịu dàng ôn hòa trong văn hóa ứng xử, thì họ lại sử dụng những từ ngữ thô lỗ, thiếu lịch sự và có phần phản cảm. Những lời nói đó có thể dẫn đến tổn thương tinh thần, nhân phẩm của mỗi cá nhân và gây nên những tranh cãi, ẩu đả ngoài tầm kiểm soát.
Hiện tượng này xảy ra ở rất nhiều tầng lớp, lứa tuổi nhưng tập trung nhiều ở lứa tuổi thanh thiếu niên. Khi họ đang trong độ tuổi trưởng thành, chưa rèn rũa, suy nghĩ cẩn trọng về văn hóa ứng xử, giao tiếp dẫn đến việc tiếp thu những ngôn ngữ “xấu”. Nhiều người xem việc nói tục là những câu nói rất bình thường, còn thể hiện độ chịu chơi, cá tính. Thế nhưng, nếu những lời nói đó trở thành cửa cửa miệng, ăn sâu vào tiềm thức của mỗi người và là một thói quen thì sẽ thật khó chịu, phản cảm, hình thành nên một văn hóa giao tiếp vô cùng xấu.
Hay ngay cả những người trưởng thành, họ cũng hay dùng những câu chửi bậy một cách vô tư thoải mái. Vô tình, những điều đó trở thành tấm gương, hình ảnh cho con trẻ học tập. Đã có rất nhiều vụ ẩu đả, xô xát vì việc đùa giỡn, chửi nhau vì một câu nói tục mà dẫn đến giết người. Hay khi cả một nhóm người tụ tập, vui đùa ở nơi công cộng, hình ảnh những con người chững chạc nhưng lại thốt ra những câu cục cằn, thô lỗ thì thật là đáng lo ngại. Do du nhập từ các nền văn hóa, phim ảnh và sự biến chất của ngôn ngữ, các bạn trẻ gọi là “ngôn ngữ thời @”. Những cô cậu bé trẻ măng, nhưng khi nói thì luôn kèm theo “vãi chưởng”, “định mệnh”... đến cả những bậc phụ huynh, ông bà cũng không thể hiểu nổi ý nghĩa của lời nói ấy.
Nói tục chửi bậy khi đã là thói quen, xu hướng sẽ rất khó bỏ, thế nhưng không phải là không thể. Bằng cách gìn giữ ngôn ngữ đẹp, nhận thức được tầm quan trọng của lời nói để bài trừ những ngôn ngữ xấu. Trường học cần xây dựng những nội quy chuẩn mực, phép tắc trong giao tiếp người mỗi người với nhau. Người đời có câu “Dạy con từ thuở còn thơ”, những đứa trẻ như tờ giấy trắng thì người lớn cần có ý thức bảo ban, dạy dỗ những lời ăn tiếng nói hàng ngày.
Xã hội ngày càng văn minh, con người cần tích cực loại bỏ những thói hư ăn nói bậy bạ trong môi trường sống để giúp xã hội ngày càng văn minh, tốt đẹp.
Mẫu 3
Thế hệ trẻ hôm nay có những ưu điểm vượt trội so với các thế hệ trước như khả năng tiếp thu khoa học kĩ thuật rất nhanh, năng động, sáng tạo trong nếp nghĩ, nếp làm việc. Tuy nhiên, bên cạnh đó, không ít người lại mắc phải những thói hư tật xấu, trong đó có nói tục, chửi thề. Đây là hiện tượng đáng phê phán bởi nó là biểu hiện của nhận thức lệch lạc và cách sống thiếu văn hóa.
Dân gian đã nói: “Người thanh tiếng nói cũng thanh” hoặc “Chim khôn kêu tiếng rảnh rang/Người khôn ăn nói dịu dàng dễ nghe” với ý khẳng định thông qua lời ăn tiếng nói của một cá nhân nào đó, ta có thể đánh giá được phần nào tính cách, phẩm giá của cá nhân đó. Trong cuộc sống hằng ngày, ngôn ngữ là một phương tiện giao tiếp hết sức quan trọng, không gì thay thế được. Ngoài ngôn ngữ chung của toàn xã hội, còn có ngôn ngữ riêng của từng người. Khi giao tiếp, chúng ta phải sử dụng đồng thời hai loại ngôn ngữ đó để đạt được mục đích giao tiếp.
Ông cha ta dạy con cháu phải “Học ăn, học nói, học gói, học mở” chính là học cách sử dụng ngôn ngữ sao cho đúng, cho hay. Tiếng Việt là thứ tiếng giàu và đẹp, có thể biểu hiện mọi khái niệm về sự vật hoặc mọi cung bậc tình cảm của con người. Nhiệm vụ của các thế hệ sau là phải học tập, gìn giữ và phát huy tinh hoa của tiếng mẹ đẻ. Ấy vậy nhưng có một thực tế đáng lo ngại là nhiều người không nhận thức được điều đó mà ngược lại còn vô tình hay cố ý phá hoại thứ của cải tinh thần vô giá ấy.
Hiện tượng nói tục, chửi thề xuất hiện rất nhiều ở những nơi công cộng, kể cả ở trường học là nơi kỉ luật khá nghiêm túc, chặt chẽ. Để ý một chút, ta sẽ thấy hễ cứ dăm ba bạn trai tụ tập với nhau là y như hiện tượng nói tục, chửi thề xuất hiện. Có bạn hầu như cứ mở miệng ra là văng tục trước rồi mới nói sau. Mãi thành quen, cứ tự nhiên, bất chấp những người xung quanh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tệ hại hơn, có nhiều bạn lại cho rằng dám nói tục chửi thề mới là “dân chơi sành điệu”.
Trong những năm gần đây, ở Hà Nội và một số địa phương khác, trong học sinh, sinh viên còn nảy sinh hiện tượng “tự chế” ra những từ mới mà họ cho là hay, là độc đáo. Ví dụ như khi khen một cái gì đó, họ nói: “Cái áo này hơi bị đẹp!”; “Món này hơi bị ngon!”, “Cậu hơi bị yết kiêu đấy!”. Rồi thì “tinh vi”, “bố tướng”, “lăn tăn”, “chập cheng”, “ẩm IC”, “xong phắt”, “nói cho nhanh”, “bùng”, “phắn”, “biến”, “lặn”, “bà vãi”, “ông khốt”, “thằng chíp hôi” cùng bao nhiêu từ bậy bạ khác không hề có trong từ điển, trong cung cách nói năng đường hoàng, lễ độ xưa nay. Nghe những từ ngữ, những câu nói chối tai của họ, nhiều người nhăn mặt, khó chịu và cho rằng đó là biểu hiện của lối sống thiếu văn hóa, văn minh, làm ô nhiễm môi trường xã hội.
Nói tục, chửi thề là một thói xấu đáng chê trách, phê phán. Lứa tuổi học sinh chúng ta không nên bắt chước thói xấu đó. Hãy luôn nhớ lời khuyên của ông cha: “Lời nói chẳng mất tiền mua/Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Để có thể nói đúng, nói hay, chúng ta cần phải có ý chí và nghị lực rèn luyện trong quá trình lâu dài thì mới đạt kết quả tốt.
Mẫu 1
“Lời nói chẳng mất tiền mua – Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” - câu ca dao trên đã nói lên tầm quan trọng của lời nói trong giao tiếp hàng ngày. Vậy mà ngày nay, hiện tượng học sinh nói tục, chửi thề đang diễn ra rất phổ biến gây ảnh hưởng tới giá trị nhận thức của cộng đồng.
Nói tục, chửi thề là hiện tượng học sinh dùng những từ ngữ không hay, trái với thuần phong mỹ tục, thiếu văn minh, văn hóa khi giao tiếp với bạn bè, người lớn tuổi thậm chí cả những lúc tức giận vô thức thốt lên lời chửi thề. Bất cứ lúc nào, bất kỳ cuộc nói chuyện với ai họ đều nói tục, với họ nói tục cũng giống như những lời nói bình thường trong giao tiếp.
Đôi khi là bạn học sinh này bắt chước bạn khác nói tục, chửi thề rồi dần dần trở thành một thói quen xấu khiến người giao tiếp với họ bực mình, khó chịu, không muốn giao tiếp. Và các bạn học sinh không nhận ra rằng khi họ nói tục, chửi bậy sẽ tạo ra phản cảm với người đối diện, trở thành người thiếu văn minh, kém hiểu biết trong mắt người khác. Người nói tục, chửi thể nghiễm nhiên không được mọi người yêu thích thậm chí là xa lánh.
Nguyên nhân chủ quan của hiện tượng này là học sinh chưa nhận thức được tầm quan trọng của lời ăn tiếng nói lịch sự. Họ nói cho vui miệng, nói như một cách để thể hiện bản thân mình khác, mình chất. Họ cũng chưa hiểu được nói tục chửi bậy là hành vi xấu, là biểu hiện của những người kém văn minh. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải xét đến nguyên nhân khách quan là do từ nhỏ, những học sinh đó đã tiếp xúc trong môi trường sống không lành mạnh, toàn những người nói tục thô thiển khiến họ lây nhiễm tật xấu nói tục và chưa nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề.
Vì vậy, để ngăn chặn hiện tượng học sinh nói tục, chửi thề, thì bố mẹ và nhà trường có trách nhiệm rất quan trọng. Ngay từ khi còn nhỏ trẻ dễ học những thói xấu đó từ bên ngoài cho nên bố mẹ cần có trách nhiệm không được để trẻ học những thói hư, tật xấu đó. Nhà trường cũng nên tuyên truyền cho các học sinh biết tầm quan trọng của lời nói, dùng lời hay ý đẹp trong giao tiếp và ngăn cấm triệt để hiện tượng học sinh ăn nói thiếu văn minh.
Như vậy, để trở thành một con người văn minh, tài giỏi thì trước hết bản thân mỗi người phải ý thức được tầm quan trọng của lời nói và không nói tục, chửi thề trong mọi trường hợp.
Mẫu 2
Từ xa xưa, ông bà ta đã có câu tục ngữ để răn dạy con cháu ngay từ thuở còn thơ rằng: "Học ăn, học nói, học gói, học mở", như vậy, chứng tỏ lời ăn tiếng nói là một vấn đề hết sức quan trọng, cần phải học hỏi và trau dồi liên tục. Lời nói là phương tiện giao tiếp chủ yếu nhất của con người, thông qua đó những tâm tư tình cảm được bộc lộ một cách rõ ràng và trực tiếp nhất mà không một phương tiện giao tiếp nào khác có thể thay thế được. Lời ăn, tiếng nói cũng thể hiện được những nét đẹp riêng biệt trong ngôn ngữ của mỗi quốc gia dân tộc, việc phát ngôn bất kỳ một vấn đề nào cũng cần được kiểm tra và có sự chuẩn bị, không phải cứ thích là nói, là buông lời một cách vô tổ chức, chẳng thế mới có cây: "Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói". Thế nhưng có một thực trạng rất đáng buồn hiện nay rằng một bộ phận giới trẻ không nhận thức được tầm quan trọng của lời nói và những phát ngôn của bản thân mình khi đứng trong một cuộc giao tiếp với người khác. Họ dễ dàng buông ra những lời nói thiếu văn hóa, những câu nói tục, chửi thề mà không biết ngượng miệng, thậm chí còn cho đó là trò vui, là cách thể hiện bản thân. Đây là một vấn đề hết sức đáng quan tâm và cần chấn chỉnh để có một xã hội văn minh, sạch đẹp hơn.
Nói tục chửi thề là một khái niệm chung để chỉ tất cả những phát ngôn đi ngược lại với đạo đức thuần phong mỹ tục, xúc phạm đến danh dự ông bà tổ tiên, xúc phạm người khác bằng những từ ngữ thô tục, thiếu lịch sự, kém văn minh. Những người nói tục chửi bậy không có ý thức tôn trọng người đối diện, khi cứ ào ào tuôn ra những lời lẽ khiến họ cảm thấy khó chịu, bực dọc, còn bản thân người nói lại cho rằng đó là vui, là cách thể hiện bản thân. Nói tục chửi thề vốn không còn là vấn đề lạ lẫm, đặc biệt là với giới trẻ hiện nay, việc nói bậy trở thành thói xấu khó bỏ. Chúng ta thường nghĩ rằng, chỉ khi gặp những chuyện quá ức chế, bất bình người ta mới có thể văng tục, chửi thề những lời bất bình, để giải tỏa bản thân, tuy nhiên không đến mức thái quá. Còn hiện nay, việc nói tục chửi thề xuất hiện đầy rẫy ở mọi nơi, hầu như đi đâu cũng có thể bắt gặp ai đó đang phun ra những lời không mấy tốt đẹp, mặc dù nhìn ngoài họ vẫn đang cười đùa vui vẻ, chứ chẳng giống đang điên tiết vì chuyện bất bình nào đó. Không chỉ giới hạn đối tượng giao tiếp là bạn bè, thậm chí giới trẻ ngày nay còn ngông cuồng sẵn sàng phát ra những lời hàm hồ, kém văn minh với cả bậc cha, anh, những người lớn tuổi. Họ không hề cảm thấy đó là việc xấu hổ hay thiếu tôn trọng bản thân và người khác mà cho rằng đó là chuyện đương nhiên, có người còn cố biện hộ rằng nói tục nhưng tâm hồn họ không hề xấu xa. Thử hỏi tâm hồn đẹp, biết tự trọng bản thân, tôn trọng người khác thì liệu cái miệng họ có thể vô ý vô tứ phát ngôn ra những lời thiếu văn minh, thiếu lịch sự khiến người khác ngán ngẩm như vậy hay không? Thực chất đó là biểu hiện của một nhân cách thiếu giáo dục, thiếu văn hóa, thiếu cả suy nghĩ thì đúng hơn.
Nói tục chửi thề theo tôi thấy chẳng mang lại được một thứ lợi ích nào cả, mà chỉ chồng chất những tác hại, đôi khi người nói vẫn chưa thể nhận thức được. Thứ nhất, khi bạn nói tục chửi thề, tức là khả năng ngôn ngữ của bạn bị hạn chế, bạn chưa tìm được một cách diễn giải hợp lý cho cảm xúc của mình dẫn tới nói đại mà nói đại thì thường dẫn tới nói sai. Và bạn thất bại ngay từ bước đầu trong giao tiếp, người nghe không hiểu bạn muốn trình bày cảm xúc gì bằng những lời tục tĩu ấy, thêm nữa họ sẽ ngay lập tức có ấn tượng không mấy tốt đẹp về bạn, và bạn sẽ khó có thể tiếp chuyện với họ thêm nữa. Việc nói tục chửi thề lâu dần thành một thói quen khó bỏ, trở thành câu cửa miệng, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải nhìn nhận lại về tư cách đạo đức của bạn, bởi người ta thường tin vào những gì mình, nghe thấy nhìn thấy trước tiên. Thêm vào đó việc bạn kém lịch sự, duyên dáng trong giao tiếp, khiến mọi người dần trở nên sợ hãi và xa lánh, bởi họ không muốn bị nhiễm những cái xấu vào người. Chẳng có chàng trai hay cô gái nào ưa thích việc bạn gái bạn trai của mình suốt ngày văng tục chửi thề như tát nước vào mặt người khác cả. Trên tất cả, họ cũng sợ bị đánh giá khi giao tiếp với một người luôn có những phát ngôn thiếu cẩn trọng, thiếu suy nghĩ, thích chêm vào những từ ngữ tục tĩu không phù hợp với hoạt cảnh giao tiếp.
Với người giao tiếp với bạn, trước hết họ không thể diễn giải và định nghĩa được những lời kém văn minh của bạn, họ sẽ lâm vào trạng thái ức chế, khó chịu và không muốn nói chuyện với một người thiếu văn hóa thêm nữa. Họ sẽ dễ có cái nhìn nhận đánh giá không mấy tốt đẹp dành cho bạn, đồng thời có những suy nghĩ làm sao để kết thúc cuộc nói chuyện, chưa kể họ sẽ có những lời bình, lan truyền về tật nói tục của bạn cho nhiều người khác nữa. Thêm vào đó, việc bạn nói tục trước mặt trẻ con, đặc biệt là lứa tuổi nhỏ nhận thức chưa có chúng sẽ dễ dàng bắt chước, vấy bẩn cái tâm hồn trong sáng, biến chúng thành những đứa trẻ hư, không có giáo dục, nề nếp.
Nghiêm trọng hơn việc nói tục chửi thề của bạn sẽ trở thành thước đo để người ta đánh giá cha mẹ bạn, gia đình bạn rằng đó là gia đình thiếu văn hóa, không biết dạy con, người ta sẽ không tôn trọng cả bạn và cha mẹ các bạn. Đồng thời việc giới trẻ văng tục chửi thề ở mọi nơi ngày càng gia tăng đã ngày càng làm giá trị đạo đức xã hội đi xuống, ảnh hưởng đến tầm nhận thức của con người và văn hóa tốt đẹp của đất nước.
Một vài nguyên nhân chính dẫn tới việc nói tục chửi thề diễn ra phổ biến chủ yếu là do tiếp xúc với môi trường kém lành mạnh, sớm phải nghe những lời nói kém văn minh lịch sự, từ bề trên, từ bạn bè, anh chị,... Cha mẹ, gia đình, nhà trường trong quá trình giáo dục còn lơ là, chưa đủ quan tâm uốn nắn việc giao tiếp ứng xử của các em, khiến các em nói theo bản năng, mà không nhận thức được hậu quả, lâu dần trở thành thói quen khó từ bỏ, bởi chúng đã ăn sâu vào tâm hồn, trở nên chai lì với những tác động nhằm cải thiện vấn đề. Chủ quan bản thân các bản trẻ thì vẫn chưa đủ nhận thức về tầm quan trọng của lời nói, hành động, còn thiếu hiểu biết, thiếu suy nghĩ, tâm tính bốc đồng non dại sớm muốn thể hiện bản thân, nên thường chọn cách tiêu cực là nói tục chửi thề để gây chú ý, thể hiện bản thân mình là người mạnh bạo, không sợ trời không sợ đất. Một bộ phận khác xem việc ứng xử kém văn minh ấy là trò vui đùa, giải tỏa bản thân, nhưng không thèm quan tâm đến cảm xúc của người đối diện.
Tuy nhiên sau tất cả, đó cũng chỉ là một bộ phận giới trẻ có lối ứng xử kém văn minh, còn đại đa số các bạn trẻ đều có văn hóa, hiểu biết được tầm quan trọng của lời ăn tiếng nói, có cách hành xử đúng chuẩn mực đạo đức xã hội. Luôn phát ngôn cẩn thận, dùng lời hay ý đẹp, khéo léo trong giao tiếp tạo cảm giác thân thiện, dễ chịu trong cuộc giao tiếp. Những người như vậy chắc chắn sẽ dễ thành công trong cuộc sống hơn hẳn với một bộ phận dùng lời nói kém văn minh, thô thiển kia.
Chung quy lại, chúng ta đang sống ở thời buổi công nghiệp hóa hiện đại hóa, việc cư xử văn minh đúng mực là vô cùng cần thiết, đó là bước đệm cho chúng ta tiến tới các mối quan hệ vững bền tốt đẹp, người có văn hóa sẽ được mọi người tôn trọng và yêu quý hơn cả. Vậy nên mỗi người cần tự ý thức được tầm quan trọng của lời nói, ra sức tuyên truyền vận động mọi người cùng đối xử và giao tiếp với nhau một cách văn minh lịch sự, bài trừ những lời nói vô duyên, khiếm nhã, kém lịch sự, đặc biệt là việc nói tục chửi thề. Hãy thể hiện mình là một con người văn minh sống trong xã hội văn minh.
Mẫu 3
Để có một môi trường học tập lành mạnh, học sinh, gia đình và nhà trường đều đang nỗ lực đẩy lùi những vấn nạn về việc học vẹt, học gạo, gian lận trong thi cử, … Trong đó, hiện tượng nói tục chửi bậy cũng cần được lên án và loại bỏ.
Nói tục chửi bậy là việc học sinh sử dụng những ngôn ngữ thiếu văn hóa trong giao tiếp thường ngày. Đó thường là những từ ngữ thô tục để lăng mạ, xúc phạm người khác nhưng đôi khi cũng chỉ là lời nói quen mồm nhưng lại mang lại cảm giác phản cảm.
Nói tục chửi bậy có nhiều ảnh hưởng xấu tới học sinh. Thứ nhất, việc nói tục chửi bậy làm ảnh hưởng tới đạo đức của học sinh, làm các em trở thành người bị coi là vô văn hóa, thiếu giáo dục. Người nghe, người giao tiếp cùng nhiều lúc cảm giác khó chịu và dần xa lánh. Họ cho rằng đó là biểu hiện của việc thiếu lịch sự. Thứ hai, việc nói tục chửi bậy với mục đích lăng mạ người khác, nhiều khi gây ra những cuộc ẩu đả không đáng có. Hơn thế nữa, khi nói tục chửi bậy trở thành thói quen của một người, nó có thể là thói quen của nhiều người khác. Lúc đó, ta không chỉ có một học sinh, mà là một nhóm, một lớp … nói tục chửi bậy, tạo một nếp văn hóa rất xấu trong nhà trường.
Nguyên nhân hình thành những câu nói tục chửi bậy nhiều khi do chính gia đình, đặc biệt là bố mẹ các em. Lời nói, khẩu ngữ của bố mẹ tác động trực tiếp và liên tục đến các em, ảnh hưởng lớn đến tư duy ngôn ngữ của con trẻ. Hoặc cũng có thể, thông qua các bộ phim truyền hình, các chương trình trên ti vi hay chính những người các em giao tiếp thường ngày như bạn bè, hàng xóm, … cũng tác động đến lời ăn tiếng nói của các em.
Để bài trừ thói hư này, mỗi học sinh, gia đình và nhà trường cần có những hành động tích cực. Trường học cần xây dựng những nội quy về chuẩn mực, phép tắc trong giao tiếp giữa học sinh với học sinh, học sinh với giáo viên. Về phía gia đình, các bậc cha mẹ cần có ý thức trong lời ăn tiếng nói hàng ngày.Và bản thân mỗi một học sinh phải luôn có ý thức tự giác tránh xa những thói hư tật xấu trên.
Xã hội đang ngày một văn minh, con người cần đẩy lùi những hiện tượng xấu ra khỏi môi trường sống của bản thân. Không nói tục chửi bậy không chỉ tạo nên một nét đẹp văn hóa, mà còn giúp cho cuộc sống thêm tươi đẹp, lành mạnh.