Nhưng điều làm em thương ba vô cùng là mỗi khi trở trời, những vết thương hành hạ, nhất là các mảnh đạn còn ở trong đầu, khi ở trại thương binh mấy lần ba em đã lên bàn mổ mà bác sĩ không dám mổ vì sợ ảnh hưởng đến bộ não!
Thế là đành sống chung với nó. Nhưng nó là kẻ địch trong đầu của ba em. Một tuần vài lần ba em nằm co rút người lại để khỏi bật ra tiếng rên…
Mấy hôm nay em chợt nhớ ra rằng khi còn má em, mỗi khi vết thương hành hạ thì má em xoa vò nhẹ lên đầu cho ba em đỡ căng thẳng nhiều lần, nhờ thế mà ba em ngủ được.
Em nói với ba:
- Ba ơi, con xoa đầu cho ba nhé!
- Thôi, con còn bận học và còn làm việc nhà.
- Không, con làm được mà!
Thế là từ đó, mỗi khi trở trời em đều xoa đầu nhè nhẹ cho ba em.
Nhưng rồi có một lần đi lĩnh tiền về, ba em khoe với em đã bớt tiền trà ra mua cây lăn gai để mát xa đầu, từ nay sẽ không phiền em xoa đầu nữa.
Nghe ba nói, hai hàng nước mắt em ứa ra đầm đìa.
Thế là ba em chịu được nỗi đau riêng của mình để con gái đỡ vất vả về ba.
Chao ôi! Người lớn đã làm những việc mà không bao giờ em quên được.
Một hôm, thấy ba vừa nằm vừa lấy cây lăn gai tự mát xa cho mình xem có vẻ trằn trọc khó ngủ, em chạy lại đỡ nhẹ cây lăn rồi dùng hai tay xoa nhẹ như khi trước. Vài phút sau ba em ngủ ngay. Từ đó, em không bao giờ để ba tự mát xa lấy nữa.
[hoctot.me - Trợ lý học tập AI]