Sao anh không về chơi thôn VĩNhìn nắng hàng cau nắng mới lên.Vườn ai mướt quá, xanh như ngọcLá trúc che ngang mặt chữ điền.Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay... Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.

Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay... Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa, Áo em trắng quá nhìn không ra... Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, Ai biết tình ai có đậm đà?

Tiêu đề bài thơ có nơi ghi là Đây thôn Vĩ Giạ, hay ở đây thôn Vĩ Gia. Bài thơ đã được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc thành bài hát cùng tên.

Phân tích

This anwser using AI, please
Bài thơ "Đây thôn Vĩ Giạ" của nhà thơ Hàn Mặc Tử là một tác phẩm nổi bật của nền thơ ca Việt Nam, mang đậm những cảm xúc về tình yêu quê hương, tình yêu thiên nhiên và tình yêu con người. Qua từng câu chữ, tác giả không chỉ miêu tả vẻ đẹp của thôn Vĩ mà còn gửi gắm nỗi lòng của mình.

Trong câu mở đầu "Sao anh không về chơi thôn Vĩ?", Hàn Mặc Tử thể hiện nỗi khao khát được trở về quê hương, nơi có những kỷ niệm đẹp đẽ. Câu hỏi này không chỉ đơn thuần là một lời mời, mà còn mang theo nỗi buồn, sự trăn trở về cuộc sống hiện tại và những gì đã xa.

Những hình ảnh thiên nhiên trong bài thơ rất sinh động: "Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên", "Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc", "Lá trúc che ngang mặt chữ điền". Những hình ảnh này không chỉ thể hiện vẻ đẹp của thôn Vĩ mà còn tạo cảm giác tươi vui, trong trẻo của cuộc sống nơi đây. "Hàng cau" và "vườn ai" gợi nhớ đến những hình ảnh thân thuộc, gần gũi với cuộc sống nông thôn Việt Nam.

Tiếp theo, tác giả trở nên trầm lắng hơn với câu thơ: "Gió theo lối gió, mây đường mây". Hình ảnh này thể hiện sự chuyển động của thiên nhiên, của cuộc sống. Nó như một cách khơi gợi những ký ức, những mối liên kết với nguồn cội. "Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay" mang đến một nỗi buồn ở một nơi thanh bình. Sự liên tưởng đến "thuyền ai đậu bến sông trăng đó" lại mở ra những ước mơ, hoài niệm về tình yêu và sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên.

Một phần đặc sắc nữa của bài thơ chính là sự giao thoa giữa thực tại và mơ tưởng. Câu thơ "Mơ khách đường xa, khách đường xa" thể hiện một sự trăn trở với nỗi cô đơn và mong ước có được sự gần gũi, thân thuộc. "Áo em trắng quá nhìn không ra" không chỉ là một hình ảnh đẹp mà còn thể hiện sự mất mát, khi mà tình yêu không thể hiện hữu một cách rõ ràng.

Cuối cùng, đoạn thơ "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, Ai biết tình ai có đậm đà?" đem đến một nỗi nghi ngờ, một sự băn khoăn về tình cảm. Chủ thể trữ tình cảm thấy lạc lõng, mất nối kết với người mình yêu cả trong không gian và thời gian.

Tóm lại, bài thơ không chỉ là một bức tranh sinh động về thôn Vĩ mà còn là tiếng lòng sâu thẳm của tác giả về tình yêu và nỗi nhớ quê hương. Hình ảnh thiên nhiên hòa quyện với tâm trạng con người tạo nên một tác phẩm đầy sức sống, đồng thời cũng buồn bã và trăn trở. Tình cảm và cảm nhận của con người về quê hương, về tình yêu chính là sợi chỉ đỏ xuyên suốt bài thơ, khiến người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của thôn Vĩ mà còn hiểu được tâm hồn của chính tác giả.
Publier la réponse