“Góc bàn, phòng số 0. Một học sinh bình thường. Một đề toán bình thường. Nhưng hôm nay… cậu ấy làm sai một điều gì đó. Không phải trong bài thi… mà là trong quy luật của thực tại.” Nam sinh Lâm ngồi trong một phòng thi trắng toát. Không cửa

“Góc bàn, phòng số 0. Một học sinh bình thường. Một đề toán bình thường. Nhưng hôm nay… cậu ấy làm sai một điều gì đó. Không phải trong bài thi… mà là trong quy luật của thực tại.” Nam sinh Lâm ngồi trong một phòng thi trắng toát. Không cửa sổ. Không đồng hồ. Giám thị cũng không rõ mặt – chỉ đứng lặng im. Đề thi toán đặt trước mặt Lâm. Lạ một điều: chỉ có một câu hỏi. Và trên cùng, đề in một dòng chữ đỏ mờ mờ: “Mỗi phép tính bạn làm sai… sẽ khiến bạn ở lại lâu hơn.” Lâm nghĩ là trò đùa. Cậu viết đại một đáp án. Ngay lập tức, cây bút trong tay đông cứng lại thành kim loại. Bàn bắt đầu nghiêng dần. Căn phòng trôi khỏi trục không gian. Giám thị vẫn im lặng. Lâm hoảng sợ, xé giấy làm lại bài. Lần này, cậu cố suy nghĩ cẩn thận. Nhưng sau mỗi phép biến đổi, sàn nhà lún thêm một chút. Cậu nghe thấy những tiếng thì thầm đâu đó: “6 phút nữa thôi... nếu không xong, cậu sẽ không còn là người nữa.” Câu hỏi cuối cùng xuất hiện bằng nét chữ của chính cậu, dù cậu chưa hề viết: Giải phương trình bậc hai: 3x² - 2x - 8 = 0 Nhưng chỉ được dùng tối đa 35 ký tự cho toàn bộ lời giải, không được vượt quá, nếu không bài thi sẽ bốc cháy ngay lập tức Nếu bạn là Lâm, bạn sẽ viết gì? Bạn có giải được mà không vượt quá giới hạn? Bạn có dám thử?
Ответить